Sở Kiều cố gắng đẩy vai Trương Tử Cẩn để cô tránh xa mình nhưng không thành công. Nhiệt độ trong phòng khoảng 25 độ, nhưng Sở Kiều còn cảm thấy hơn thế nữa, nàng cảm thấy là ba mươi độ, hơn ba mươi độ.
Nóng, là cảm giác của nàng.
Quần áo, chăn và ga trải giường tất cả đều lộn xộn. Miệng khô lưỡi đắng khiến giọng có chút khàn : "Sao chị mặc nhiều vậy?"
Trước đây Sở Kiều chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, kể cả khi đóng phim. Nàng đã từng yêu một lần nhưng không đi đến bước này. Cho nên, đây là lần đầu tiên của nàng.
Trương Tử Cẩn không biết, cô thấy mặt Sở Kiều đỏ bừng, thở không đều, không biết là do uống rượu hay do nóng, nhưng lời của Sở Kiều đã là một lời mời gọi cô.
..................
Trương Tử Cẩn nắm lấy ngón tay và hôn đầu ngón tay nàng. Sở Kiều mở mắt ra nhìn Trương Tử Cẩn, đầu ngón tay nàng chợt ớn lạnh vội vàng rụt tay lại, đôi mắt không biết là xúc động hay đang nóng lên, ươn ướt, nàng không nói được gì. Chỉ ấp a ấp úng: "Chị, chị ..."
Trương Tử Cẩn liếm khóe môi, "Tôi làm sao?"
Đôi mắt của cô đen láy, nàng có thể nhìn thấy rất sâu, rất sâu, trong đó có một tình yêu không thể che giấu . Sở Kiều có thể nhìn thấy tất cả. Nhưng còn rất nhiều cảm xúc khác, rất phức tạp. Tất cả đều hòa quyện trong đôi mắt ấy. Sở Kiều hiểu được những cảm xúc này khiến nàng cảm thấy nóng hơn và nhịp tim của nàng cũng tăng nhanh. Trương Tử Cẩn đang kiềm chế bản thân, cô sợ mình cảm thấy khó chịu.
Sở Kiều biết Trương Tử Cẩn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Sở Kiều cười, hai mắt cong lên, nói: " Tử Cẩn, nếu có thể trở lại 5 năm trước. Chị vẫn tìm đến tôi sao?"
Nàng duỗi tay ra ôm lấy Trương Tử Cẩn, nàng nhìn vào mắt cô ,nhớ tới bộ dáng người trước mặt thật sâu, không khỏi thở dài: "Không sao, nhưng cuối cùng chị cũng ở đây rồi."
Sau khi nghe những lời này, Trương Tử Cẩn không nói gì nhưng hơi thở của cô tăng lên, đặt một tay lên sau đầu Sở Kiều bắt đầu hôn nàng. Ban đầu cô chỉ hôn nhẹ nhàng nhưng sau đó thì không thể kìm được. Trương Tử Cẩn hôn rất cuồng nhiệt khiến Sở Kiều không thể hô hấp. Sở Kiều chỉ có thể ôm cổ cô chịu đựng.
Không thể kiểm soát, chỗ Trương Tử Cẩn chạm vào đều làm cho Sở Kiều nóng lên chỗ đó. Vị trí của hai người không có gì thay đổi, Sở Kiều hoàn toàn không phải đối thủ của Trương Tử Cẩn nên nàng chỉ có thể tùy ý cô muốn làm gì thì làm. Nhiệt độ cơ thể cô sưởi ấm nàng, cho nàng cảm giác an toàn mà trước đây nàng chưa từng có, bao gồm vô số niềm hạnh phúc khi chạm vào nhau. Sở Kiều tự mình tận hưởng tất cả.
Động tác của Trương Tử Cẩn luôn nhẹ nhàng, lúc đầu rất chậm, cô rất sợ Sở Kiều cảm thấy không thoải mái, một lúc cô sẽ hỏi Sở Kiều cảm giác của nàng như thế nào. Sau khi nghe câu trả lời từ miệng Sở Kiều cô mới có thể biết mình nên làm gì.
Cô thích giọng nói của Sở Kều, cô cảm thấy rất hài lòng khi chỉ cần lắng nghe cơ thể và tâm trí của nàng. Vào giây phút cuối cùng, ngón tay của cô cuối cùng trượt xuống nơi mềm mại của nàng. Sở Kiều cảm thấy mình đang đắm mình trong biển, nhưng nàng cảm thấy khát hơn, người duy nhất có thể làm dịu cơn khát của nàng là Trương Tử Cẩn.
Nàng mơ hồ nghe thấy Trương Tử Cẩn nói bên tai, hình như cô nói: "Sở Kiều, Sở Kiều, hiện tại tôi không ép em yêu tôi, nhưng cuối cùng em sẽ yêu tôi."
Ngay cả lúc này, Trương Tử Cẩn cũng không miễn cưỡng nói, cô rõ ràng là rất háo hức. Cô nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, tiếp theo là mũi, rồi tìm kiếm môi nàng hôn xuống. Đưa đầu lưỡi trượt vào hút hết mật ngọt bên trong. Vừa hôn vừa di chuyển tay xuống ngực Sở Kiều xoa nhẹ. Lúc này Sở Kiều dường như không thở nổi chỉ biết rêи ɾỉ dưới thân cô. Khi tay tiếp tục di chuyển nơi tam giác bí hiểm kia. Trương Tử Cẩn cảm thấy Sở Kiều không ngừng đẩy cô ra. Tiếp tục nói: "Em có thể cho tôi không?!
Cô quan sát biểu hiện và ánh mắt của nàng, không có ý từ chối. Cô tiếp tục theo phán đoán của mình hôn Sở Kiều, tay tiếp tục động tác đi vào trong. Sở Kiều run rẩy. Cô vội hôn sâu Sở Kiều hơn để phân tán sự chú ý của nàng rồi tiếp tục tiến sâu hơn một chút phá vỡ vật cản cuối cùng. Sở Kiều vì đau mà kêu lên một tiếng, hai tay cũng ôm chặt lấy cô, nàng cắn chặt môi thở hổn hển. Lúc đầu cảm thấy khó chịu nhưng dần theo động tác ra vào của Trương Tử Cẩn, cảm giác khó chịu không còn nữa mà thay vào đó là thứ cảm giác xa lạ, thoả mãn đến bất ngờ. Trương Tử Cẩn thấy chất lỏng màu đỏ diễm lệ trên ngón tay cô, nhưng lại nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, ôm Sở Kiều vào lòng một cách thoải mái.
Sở Kiều không nhận ra cô đang khóc, nước mắt cô trượt xuống khóe miệng, có vị mặn. Mồ hôi nhễ nhại nhưng nàng vẫn cứ ôm chặt Trương Tử Cẩn không chịu tách ra, cho đến khi cô vươn tay rút khăn giấy ra lau cho nàng, khóe mắt nàng hoảng hốt khi thấy nước mắt cô lăn dài: "Đừng khóc, đừng khóc."
Trương Tử Cẩn nhìn thấy Sở Kiều mềm lòng, cô ôm Sở Kiều: " Tôi khóc là do tôi hạnh phúc ... Sở Kiều" Cô lại thở dài. "Tôi có thể làm bất cứ điều gì em muốn, Sở Kiều."
Cô nói một cách bình tĩnh và đưa tay lau nước mắt của cô rơi trên mặt Sở Kiều. Sở Kiều chỉ lắc đầu không nói chuyện, nhiệt độ trên mặt vẫn còn nóng, trên lông mi cũng có nước mắt. Sở Kiều khóc mà không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ vì cảm thấy quá hạnh phúc nên nước mắt tự chảy ra. Nàng ngẩng đầu hôn Trương Tử Cẩn, hô hấp và nhiệt độ cơ thể đều rất nóng.
Trương Tử Cẩn lập tức đáp lại nàng.
Lần này, Sở Kiều vẫn bị áp chế, thậm chí còn không có cơ hội để thở, ban đầu nàng sẽ cầu xin sự thương xót, nhưng sau đó thấy cầu xin sự thương xót là vô ích. Sau lần đó, Trương Tử Cẩn dường như biết tất cả những gì cô nên làm và phải làm như thế nào, dễ dàng đưa nàng lên đỉnh. Sở Kiều thật sự không còn chút sức lực, nàng nắm cánh tay Trương Tử Cẩn hít một hơi, lật qua lật lại, cả ga giường đều trở nên nhàu nát.
Nàng nghĩ Trương Tử Cẩn thực sự là một học trò rất tốt.
Như Trương Tử Cẩn đã nói trước đây, mọi thứ đều khiến nàng hài lòng ... và, đêm này thực sự dài. Sau đó, Trương Tử Cẩn muốn ngày càng nhiều, Sở Kiều gần như lại muốn khóc, Trương Tử Cẩn hỏi nàng thích gì, hỏi nàng có thích không, cô rất kiên trì. Sở Kiều thậm chí không còn sức để trả lời nên chỉ có thể ậm ừ. Tỏ ý là cô không thể ủy khuất nàng như thế.
Trương Tử Cẩn đã làm ngược lại, cho nàng vô số nụ hôn sâu, muốn nàng vô số lần. Không biết đã mất bao lâu Sở Kiều nói nàng muốn uống nước, Trương Tử Cẩn đi lấy cho nàng rồi để nàng nghỉ ngơi.
Khi Sở Kiều đang đợi Trương Tử Cẩn trở về phòng, nàng rốt cuộc nhớ lại những gì mình đã nói lúc trước? Nàng phải là người ở trên? Hmm ... mà bây giờ....
Khi Trương Tử Cẩn trở lại với ly nước trong tay rồi đưa nàng uống. Sở Kiều không biết tại sao lại tức giận, quay đầu đi không muốn uống nước nữa.
Trương Tử Cẩn không còn cách nào khác là phải tự mình dụ dỗ cho nàng uống. Khi đã cho nàng uống xong. Kết quả là cô liền khống chế từ phía sau ném Sở Kiều trở lại trên giường.
Mặc dù hành động rất dữ dội nhưng Sở Kiều không hề cảm thấy khó chịu, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự an toàn mà Trương Tử Cẩn mang lại cho nàng.
Trương Tử Cẩn nghĩ, thật tốt nếu thời gian có thể dừng lại như thế này, dừng lại khi cô và nàng thân mật nhất.
...
"Em không sao chứ?" Trương Tử Cẩn ôm Sở Kiều, muốn đưa nàng đi thu dọn một chút để chút nữa có thể ngủ ngon hơn. Đã ba giờ sáng rồi.
Sở Kiều nói bằng giọng mũi rất nhỏ, không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi. "Chị đúng là ... đồ khốn nạn."
Trương Tử Cẩn rất hài lòng khi thấy biểu hiện của nàng. Lắng nghe tiếng thở của Sở Kiều, véo mặt nàng một lần nữa. Sở Kiều lúc này đã quá mệt nên cũng không thể cử động. Trương Tử Cẩn siết chặt cánh tay nàng, xoa bóp vai nàng, dịch vụ này khá tốt. Như nghĩ ra điều gì, Sở Kiều trừng mắt nhìn cô: "Tại sao chị lại bóp cánh tay của em?!" Không phải cánh tay của Trương Tử Cẩn nên đau sao?
Ôi quá ngược rồi.
Phòng ngủ lộn xộn, chăn bị vứt trên sàn, ga trải giường cũng vậy. Một số thứ mà Sở Kiều có thể với tới đã bị cô quét xuống đất, làm cho một mớ hỗn độn.
Sở Kiều đột nhiên trở nên rất đáng yêu, Trương Tử Cẩn thích cách nàng bám cô như con bạch tuột.
Trương Tử Cẩn ôm Sở Kiều để hôn nàng một lần nữa. Sở Kiều đáp lại, cảm thấy nàng hôn bao nhiêu cũng không đủ. Nghĩ đến việc ngày mai phải bay đi thành phố khác làm nàng lại cảm thấy khó chịu, càng ôm chặt Trương Tử Cẩn hơn.
Trương Tử Cẩn vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng. Sở Kiều lại ôm cô, Trương Tử Cẩn nhanh chóng tách hai người ra: "Em có muốn nữa không?"
Nghe Trương Tử Cẩn nói xong, sắc mặt nàng nhanh chóng căng thẳng: "Chị..Chị..Chị không mệt sao? Sao tay không đau? Còn dám nói là lần đầu tiên yêu, em không tin chị nữa. Vô lý."
Giọng của Sở Kiều càng ngày càng thấp, ánh mắt rơi vào vết cắt nhỏ trên môi Trương Tử Cẩn.
Nàng đã cắn nó.
Trương Tử Cẩn giơ tay lên, lắc lắc, tiến tới nhéo cằm Sở Kiều nhỏ giọng nói: "Em quên rồi? Tôi là võ sĩ. Quan trọng nhất là sức mạnh của đôi tay."
Sở Kiều:"..."
--------
Sở Kiều mệt mỏi ngủ rất say, nàng thậm chí còn không nhận điện thoại của quản lý Châu lúc sáu giờ sáng.
Trương Tử Cần nghe máy giúp nàng. Quản lý Châu đã biết về cuộc hôn nhân giữa hai người cũng không ngạc nhiên chút nào mà còn bình tĩnh nói sẽ đến đón Sở Kiều ra sân bay lúc bảy giờ để nàng chuẩn bị.
Trương Tử Cẩn đáp lại, sau khi cúp điện thoại, cô cúi đầu nhìn Sở Kiều vẫn đang ngủ mới miễn cưỡng đánh thức nàng. Xem một hồi, cô gọi Sở Kiều mấy lần.
Sở Kiều khó nhọc mở to mắt, "Hả?"
Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng nói: "Dậy đi? Quản lý Châu một tiếng nữa sẽ đến đón em ra sân bay. Em có muốn chuẩn bị gì không? Chị sẽ giúo em."
"Không, không cần." Sở Kiều buồn ngủ, cố chống đỡ chính mình, tóc tai bù xù. Trương Tử Cẩn buồn cười nắm tay Sở Kiều rời khỏi giường.
Sở Kiều gần như không thể đứng vững, nhưng may mắn nàng được Trương Tử Cẩn giữ lại.
Trương Tử Cẩn cười: "Có muốn chị đi cùng không?"
Sở Kiều cuối cùng cũng tìm được sự tỉnh táo khi nghe những lời này, nàng vặn vòi nước lên, búng nước lên mặt Trương Tử Cẩn, "Còn nói! Nếu không phải tại chị, em có thể làm được..."
Trương Tử Cẩn cũng bận rộn trong thời gian này, cô cũng bận đi công tác.
Thành phố Bắc Lâm và thành phố Thần An nếu trước đây Sở Kiều không nghĩ đó là một vấn đề lớn thì nàng đã tiến gần hơn đến Trương Tử Cẩn. Nàng muốn ở lại với Trương Tử Cẩn vì nàng không muốn làm việc.
Trước đây nàng chưa bao giờ nhận ra nàng thực sự thích đeo bám người.
Khi nàng rửa mặt Trương Tử Cẩn ôm nàng từ phía sau, dựa vào vai nàng thì thầm: "Em không muốn đi phải không?"
Sở Kiều nói trong khi đánh răng: "Chị có nghĩ chị nghĩ quá nhiều không."
"Mất bao lâu?"
"Năm