Chương 39
Thẩm Nam theo ý cô.
Không đến năm phút, người liền không chịu được nữa.
Thẩm Nam hung ác vô cùng, cong miệng trêu chọc bà xã: "Quá yếu." Anh nói xong, cúi đầu đè người dưới thân... Suồng sã mà hôn môi, làm chuyện mình muốn làm.
Chuyện lãng mạn nhất vào mùa xuân là gì?
Chu Túy Túy không biết, cô chỉ biết, cho dù Thẩm Nam có giống tên tra nam kia không... Ở thời điểm nào đó, cô đều nguyện ý chết trên người, trong ngực anh.
Thẩm Nam nhẹ nhàng hôn khóe môi cô, giọng nói còn hơi khàn khàn: "Mệt mỏi?"
"Ừm."
Hai người ôm nhau hồi lâu, Thẩm Nam mới bế người vào phòng tắm, sau khi tắm rửa một thân mồ hôi dính dính mới về giường.
Sau khi tắm rửa xong, Chu Túy Túy vốn dĩ mệt mỏi lại đột nhiên lên tinh thần, ngủ không được.
Chu Túy Túy và Thẩm Nam câu được câu không mà nói chuyện.
"Huấn luyện của anh sắp hết rồi hả?"
"Gần xong rồi." Thẩm Nam tính thời gian, nói: "Còn một ngày huấn luyện bình thường, cuối tuần nghỉ ngơi, sau đó là đến thi đấu."
Bọn họ huấn luyện là muốn tuyển chọn những nhân tài ưu tú hàng đầu, huấn luyện 50 người, đến vòng thứ hai chỉ còn lại một nửa, sau đó lại đi huấn luyện dã ngoại vòng thứ ba.
Thẩm Nam nghĩ nghĩ nói: "Một tháng sau có khả năng không thể liên lạc."
Vòng huấn luyện cuối cùng, là huấn luyện chiến sĩ mới, cũng là lần huấn luyện thực chiến. Mỗi năm bộ đội đều có ba lần huấn luyện thực chiến, năng lực của bọn họ không thể thụt lùi, lúc nào cũng phải duy trì, tiếp tục đảm bảo tiến lên.
Chu Túy Túy sững sờ, rúc đầu vào cổ anh cọ cọ, có chút không nỡ: "Nhanh như vậy sao?"
"Ừm." Thẩm Nam vuốt đầu cô dỗ dành: "Huấn luyện khép kín, chắc phải một tháng không liên lạc với em."
Anh ngừng một chút, khẽ thấp giọng xin lỗi.
Không có cách nào.
Đối với chuyện bản thân không thể khống chế, Thẩm Nam trong lòng quả thực có áy náy. Người nhà quân nhân, khó khăn hơn người bình thường nhiều, lúc nào cũng có thể chia rời, cùng với các loại lo lắng hãi hùng.
Chu Túy Túy cảm nhận được sự áy náy của anh, bật cười nói: "Không sao." Cô nhướng mày nhìn về phía Thẩm Nam, cong cong môi nói: "Anh bình an trở về là được."
Yêu cầu của cô không cao, chỉ hy vọng người luôn luôn bình yên, không cần có vấn đề gì lớn, trả lại cho cô một Thẩm Nam bình an khỏe mạnh là được.
"Được."
Thẩm Nam khàn khàn đồng ý.
Hai người tâm sự một lát, theo thời gian, dần dần Chu Túy Túy chìm vào giấc ngủ.
***
Hôm sau là thứ sáu, cũng là ngày đầu tiên Chu Túy Túy đi làm lại sau khi bị tai nạn, trước cửa tòa soạn, vừa hay gặp Lâm Hựu tiến vào cùng.
Hai người đối diện cười, Lâm Hựu nhìn về phía cô, rất nghiêm túc xin lỗi, sau đó hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Chu Túy Túy dở khóc dở cười nói: "Không có việc gì, em bị thương nhẹ hơn chị, chị không sao, chắc chắn em không có chuyện gì."
Thật ra cô không trách Lâm Hựu, rốt cuộc thì cô ấy cũng không làm sai cái gì. Mặc dù cô ấy hơi cố chấp, nhưng cũng không có sai lầm gì to lớn.
Sai, cũng là người phạm tội kia sai. Hai người tìm ra chân tướng, không có gì sai.
Nghề phóng viên này, từ đầu đến cuối đều bị người khác hiểu lầm, khi bọn họ vạch ra sự thật, đồng thời cũng có rất nhiều chuyện không phải chân tướng bị nói phóng đại lên, cho nên làm cho người ngoài có hiểu lầm đối với họ. Mỗi một nghề nghiệp, đều có người tuân thủ đạo đức nghề nghiệp và không.
Nếu như không làm trong nghề này, tự bản thân Chu Túy Túy cũng không thích phóng viên, không tính là quá ghét, nhưng chắc chắn cũng không thích. Bởi vì khi lên mạng luôn nhìn thấy mấy tin tức không đúng sự thật. Mà khi cô đã làm phóng viên, hiểu rồi mới nhận ra, tự bản thân phóng viên cũng không có sai lầm gì, bọn họ chỉ làm việc mình nên làm, đào ra chân tướng, cho dù chân tướng đó là tốt hay xấu, mọi người có thể chấp nhận hay không, trách nhiệm của phóng viên là phơi bày tất cả ra, phản ánh nó.
Đương nhiên cũng có một bộ phận phóng viên đạo đức nghề nghiệp không cao, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm, đối với phóng viên cũng không nên có thành kiến quá nghiêm trọng như vậy.
Lâm Hựu cười nhạt, cong cong môi: "Vào thôi."
"Được."
Vì chúc mừng hai người đi làm lại, bộ phận của bọn họ cố ý tổ chức một cuộc tụ tập nhỏ, đợi tan ca sẽ đi ăn uống.
Chu Túy Túy thản nhiên đồng ý, xúm lại nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
Đồng nghiệp ở bên cạnh cảm khái nói: "Vừa mới bắt đầu, tôi còn tưởng Chu Túy Túy không dễ gần chứ."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy vậy nha." Một đồng nghiệp nữ khác nhìn Chu Túy Túy cười ngượng ngùng: "Chủ yếu là Túy Túy quá xinh, nhìn rất lạnh lùng cao ngạo."
Chu Túy Túy nghe, cười khanh khách nói: "Là lỗi của tôi, không nên lạnh lùng quá để cho mọi người hiểu lầm."
Trần Toa Toa ở đối diện cũng nhấp môi cười, nói theo một câu: "Lúc đó ở chỗ chủ biên khi đứng cùng chị Túy Túy em cũng sợ, chị ấy thật sự xinh đẹp.:
Chu Túy Túy đẹp, là kiểu đẹp chói mắt. Là cái loại xinh đẹp kiểu... Tôi rất đẹp, tôi thật sự rất đẹp, mắt đào hoa khi khẽ cười, làm cho người không thể rời mắt được, cứ nhìn cô ấy chăm chú.
Lâm Hựu ở một bên cười: "Đó là đương nhiên, còn không xem là người ai hướng dẫn."
Trần Toa Toa nhìn chằm chằm Chu Túy Túy một hồi, rũ mắt uống một ngụm nước.
Mấy đồng nghiệp khác nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Một đồng nghiệp nữ khác nhìn về phía Chu Túy Túy, đột nhiên nói: "Người chăm sóc cô khi ở viện là bạn cô hả? Cô ấy không đi làm sao?"
Người mà mấy người họ nói chính là Hạ Văn.
Chu Túy Túy hoảng hốt, gật đầu nói: "Từ chức."
"Đủng rồi,Túy Túy, tôi nghe chủ biên nói cô đã hai năm không đi làm, đi đâu vậy?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy khẽ cười, lời ít ý nhiều nói: "Mở một quán rượu nhỏ, buôn bán."
"Vậy sao, tên cửa hàng gì, ở chỗ này sao?"
"Không phải, ở nơi rất hẻo lánh, thành phố loại 5, 6 gì đó." Chu Túy Túy nói giỡn: "Kiếm không nhiều, cho nên về làm việc."
"Thì ra là vậy..." Có người cảm khái: "Bây giờ làm buôn bán đều là kẻ có tiền, chúng ta quả thật không thích hợp làm ăn buôn bán, chỉ có thể làm việc thôi."
Đang nói, một đồng nghiệp đột nhiên ai lên nhìn về phía Trân Toa Toa: "Toa Toa, túi của em có phải là mẫu mùa xuân mới nhất của Chanel không, đẹp quá!"
Trần Toa Toa sửng sốt, vội vàng nói: "Hình như là vậy, người nhà mua cho!
"Hơn ba vạn đấy." Có người cảm khái: "Bây giờ có thể mua được hàng xa xỉ, chắc cũng là người có tiền."
"Mỗi ngày Toa Toa đều đổi một cái túi xách khác."
....
Mọi người vô cùng náo nhiệt, Chu Túy Túy rất biết điều không gia nhập vào đó.
Mãi cho đến khi đề tài lại trở về phía mình.
"Túy Túy cô cũng phải đối xử tốt với bản thân một chút, cô chỉ đeo mỗi một chiếc túi."
Nghe vậy, Chu Túy Túy nhìn về chiếc túi LongChamp của chính mình, không thấy có cái gì. Ngày thường cô để hơi nhiều đồ, túi LongChamp thích hợp nhất, vừa nhẹ lại đựng được nhiều.
"Ừm, cố gắng." Cô cười một tiếng.
Lâm Hựu liếc mắt nhìn cô: "Tốt tính như vậy?"
Chu Túy Túy bật cười, cong môi nói: "Tuổi nhỏ thích so sánh, không có vấn đề gì."
Không thể không nói, phụ nữ, rất nhiều chuyện, luôn thích so sánh là sự thật, bát quái và đánh giá, lúc nào cũng tồn tại.
Tụ tập, cũng khá náo nhiệt.
***
Sau khi kết thúc, đoàn người về nhà. Lâm Hựu đêm nay uống chút rượu, bây giờ đang say.
"Túy Túy. Tôi đưa cô về." Bên cạnh, một đồng nghiệp nói: "Cô sống ở đâu?"
Chu Túy Túy cũng