Đó là một đêm man mác buồn giữa cái lạnh cắt da cắt thịt, trời trút cơn mưa tầm tã xuống từng ngóc ngách của thành phố nơi đây.
Nhà họ Hề nằm ở phía Đông thành phố, chỉ có mỗi ánh đèn đường hiu hắt chiếu sáng cho cánh cổng sắt đen tuyền của căn biệt thự đơn lập đã bị dán giấy niêm phong.
Tia sáng le lói ấy may mắn không bị bóng đêm nuốt chửng, bao phủ lên trận mưa này giúp vơi bớt đôi phần lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn ôm đầu gối ngồi xổm ở một góc, cô vẫn còn đeo cặp, khoác trên mình đồng phục của trường tư thục. Hề Mạn cứ ngồi một mình như thế, thỉnh thoảng lại run rẩy.
Đến tận lúc này, cô vẫn chưa hết bần thần. Rõ ràng thứ hai đi học mọi thứ vẫn còn bình thường, cuối tuần cô về nhà thì tất cả đã thay đổi long trời lở đất.
Ba bị bắt, tất cả tài sản của Hề Thị đều bị tòa án niêm phong. Từ họ hàng cho đến bạn bè đều không dám nhận cuộc gọi từ cô, những kẻ hay nịnh hót nhà họ Hề cũng bặt vô âm tín chỉ trong một đêm.
Nước mưa dọc theo mái hiên trước cổng biệt thự đổ xuống, tạo thành một cột nước chảy xối xả bên chân cô.
Mặt mày Hề Mạn trắng bệch đi, cái bụng đói lả và sự lạnh lẽo đã nuốt chửng ý thức cuối cùng của cô, thế nhưng chúng lại không sao gạt bỏ hết nỗi bất an và sự bàng hoàng nơi trái tim cô.
Thỉnh thoảng, Hề Mạn lại ngẩng đầu ngóng nhìn ngã tư đường đằng trước, thấp thoáng nhìn thấy đôi chút trông đợi, bồn chồn hiện ra trong đôi mắt của cô.
Hiện giờ, việc nhà họ Hề gặp biến cố đã được lan truyền khắp mạng xã hội, chắc chắn anh cũng nhìn thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liệu anh có đến tìm cô không?
Ngay cả chính bản thân Hề Mạn cũng lấy làm ngạc nhiên, rằng điều mà mình nghĩ đến đầu tiên khi rơi vào cảnh ngộ này lại là đôi mắt đen tuyền cùng với ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lóe lên bên trong đôi mắt ấy.
Mưa ngày một lớn, bóng đêm như cái hố sâu hoắm ngày một lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngã tư đường im phăng phắc, không một ai xuất hiện, từ đầu đến cuối đều như vậy.
Cô nắm lấy sợi dây treo lọ thủy tinh đựng điều ước trên cặp, siết chặt đến nỗi năm ngón tay trở nên trắng bệch, không còn thấy chút máu nào.
Mí mắt cô dần nặng trĩu. Giữa lúc tâm trí chìm vào mê man, Hề Mạn vô thức giật mạnh tay, khiến cho lọ thủy tinh đựng điều ước màu hồng nhạt bị đứt dây, rơi xuống khỏi cặp.
Hề Mạn giật mình, tỉnh táo lại ngay.
Một chiếc xe từ xa đi tới, đèn xe sáng chói bao trùm lấy cô. Hề Mạn buông lỏng bàn tay, lọ thủy tinh đựng điều ước tuột xuống đất, nằm chỏng chơ trong ổ gà ngập nước cạnh chân.
Cô không còn tâm trạng gì để nhặt nó lên, chỉ biết thẫn thờ nhìn chiếc xe ở đằng xa qua màn mưa.
Cửa xe cạnh ghế tài xế mở ra, một người đàn ông vừa bung một chiếc ô đen vừa xuống xe, bước vội về phía cô.
Đèn xe ở đằng sau phủ lên đôi vai anh ta một vầng sáng mờ nhạt, phác họa đường hàm nhã nhặn và dịu dàng. Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo trắng và chiếc quần đen, toát lên vẻ điển trai và lịch sự.
Thẩm Ôn nhường cả chiếc ô của mình để che mưa cho cô, từ từ ngồi xuống cạnh cô.
Thấy dáng vẻ mong manh, bất lực như không còn chốn về của người con gái ấy, lồng ngực anh ta nhói đau. Thẩm Ôn cất giọng khàn khàn: "Xin lỗi, anh ba đến muộn."
Nước mắt tràn mi, giọt lệ lớn chừng hạt đậu lăn xuống má, Hề Mạn chẳng biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là tủi thân hay cảm động nữa.
Bàn tay thon dài, đẹp đẽ của người đàn ông cầm cán dù, anh ta vươn tay kia đến, vuốt một lọn tóc dính nước mưa của cô ra sau tai. Ngón tay lành lạnh thuận đà quệt đi giọt nước mắt trong suốt trên gò má cô.
"Mạn Mạn, nín đi nào, anh ba đến đón em về nhà đây."
Thẩm Ôn dịu dàng dỗ dành, giọng nói của anh ta vừa trìu mến vừa trong trẻo, hệt như con người anh ta vậy.
Hề Mạn được Thẩm Ôn đỡ đứng lên.
Trước khi lên xe, cô nhìn dáo dác con đường vắng tanh, không một bóng người xung quanh, dường như cô đang tìm kiếm điều gì.
Thẩm Ôn phát hiện sự khác thường của cô bèn hỏi: "Em đang chờ ai à?"
Hề Mạn lắc đầu.
Giờ này thì trừ Thẩm Ôn, có lẽ tối nay không còn ai đến nữa.
Cô thẫn thờ nhìn lọ thủy tinh đựng điều ước nằm dưới đất. Nó được làm từ thủy tinh, trong suốt, lớn chừng ngón tay cái, đựng cát màu hồng neon.
Giờ phút này, thân lọ nhem nhuốc bùn lầy, nắp lọ đã rơi ra, cát màu hồng neon trong đó cũng đổ đầy ra đất.
Bảy năm sau.
Sáng sớm tinh mơ, cơn mưa rào đầu xuân đã tạnh.
Ánh ban mai mong manh len lỏi qua khe rèm cửa sổ trên tầng hai biệt thự, lặng lẽ chiếu sáng cho một góc phòng ngủ.
Màn hình chiếc điện thoại đặt trên bàn sáng lên, kèm theo đó là tiếng chuông lanh lảnh.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Hề Mạn đang đắp chăn ngủ, cô hơi khó chịu vì giấc ngủ bị quấy rầy.
Cô khẽ nhíu hàng mi thanh tú, hàng mi dày và đen nhánh như lông quạ nhẹ nhàng vỗ cánh, từ bàn tay đến cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài chiếc chăn tơ tằm. Bàn tay với bộ nail mới mò mẫm tìm chiếc điện thoại, thành thạo tắt chuông báo thức.
Tiếng chuông im bặt, cô lại rút tay về trong chăn, tiếp tục nhắm mắt.
Mặc dù lần này cô không ngủ tiếp nữa nhưng giấc mộng đã mơ thấy trước khi bị chuông báo thức đánh thức vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, không tài nào gạt bỏ được.
Nói đúng hơn thì đó không phải giấc mơ mà là những ký ức mà cô đã chôn giấu thật sâu trong lòng mình bao nhiêu năm nay.
Cứ ngỡ nhiều năm trôi qua, những hồi ức ấy đã phai nhòa, không ngờ bây giờ chúng lại ùa về mãnh liệt chỉ vì một giấc mơ.
Cô nhận ra rằng mình chưa bao giờ quên chúng mà cô chỉ cố tình tránh né, cố tình không muốn nhớ lại mà thôi.
Hề Mạn vẫn còn nhớ như in nỗi bàng hoàng, hoang mang, nhớ sự thấp thỏm lo âu khi vừa hay tin dữ, cũng nhớ rõ lúc mình lẻ loi