Sau khi đổi chỗ đậu xe, Hề Mạn kiểm tra thấy khoảng cách giữa xe mình vừa chiếc xe kia đã an toàn thì mới yên tâm xuống xe.
Hoa Dương đi qua, cười nhạo cô: "Thẩm Ôn có thiếu tiền đâu, em sợ gì thế?"
"Anh ba em không thiếu tiền, nhưng em thì nghèo." Lại liếc nhìn chiếc xe thể thao ấy, Hề Mạn hỏi nhỏ: "Anh Dương, chỗ anh có khách à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoa Dương nhướng mày: "Đúng là khách, nhưng không phải khách hàng."
"?"
"Cháu ngoại một người quen cũ của ba anh ấy mà, mới về thành phố Lan, đến đây thăm thôi."
Hề Mạn gật đầu, nhìn về phía văn phòng: "Tịch Dao đến chưa?"
"Chưa, nhưng phôi của em đã chuẩn bị xong rồi, ở trong đó đấy."
Vào văn phòng, Hoa Dương đưa một tấm phôi sứ màu trắng cho cô, sau đó lấy màu và cọ chuyên dụng cho việc vẽ gốm giúp cô.
Trước đó đã thất bại rất nhiều lần, Hề Mạn chắp tay trước ngực, lặng lẽ cầu trời cầu đất một hồi mới bắt tay vào làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoa Dương dựa vào cạnh bàn, nhìn cô: "Em có chắc là vẫn muốn tự làm không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hề Mạn cúi đầu kiểm tra tấm phôi ấy hết lần này đến lần khác: "Đây là quà sinh nhật cho anh ba mà, tự tay làm mới có ý nghĩa chứ!"
"Thôi được rồi. Mấy năm qua em tới đây học ké mãi, cũng xem như là một nửa học trò của ba anh rồi. Ba anh thường khen em có năng khiếu vẽ đồ gốm lắm."
Hoa Dương rướn người tới: "Nghe nói em từ chức rồi đúng không? Hay em đổi nghề đi, làm việc tại văn phòng bọn anh luôn."
Hề Mạn bật cười: "Em vừa lòng với công việc hiện tại lắm, tạm thời chưa có ý định đổi nghề đâu."
"Thế sao em lại từ chức?"
"Bất mãn với sếp, muốn đổi sếp ấy mà."
"..."
Bầu không khí trong văn phòng im lìm hai giây, Hoa Dương bị cô chọc cười: "Kể ra anh cũng tò mò, nếu em đã học tài chính thì sao không vào Bạc Thương luôn, làm việc cho Thẩm Ôn để giúp anh ta cũng được mà?"
Hề Mạn nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: "Anh ba đã chăm lo cho em đủ điều rồi, em nghĩ công việc và cuộc sống nên tách ra thì hơn, em không thể chuyện gì cũng dựa dẫm anh ấy được. Hơn nữa, nếu em làm việc tại công ty anh ấy thì sau này ở nhà toàn nói về công việc, thế thì chán lắm."
Dừng lại một hồi, đôi mắt cô ngập tràn sự ước ao: "Đã là nhà thì nên xoay quanh cuộc sống thường nhật cho ấm áp, cứng ngắc, khô khan quá thì không nên đâu."
Đang lúc hai người trò chuyện, loạt tiếng giày cao gót "cộc cộc" kèm theo một giọng nữ vang lên từ bên ngoài: "Ôi má ơi! Sao mà đẹp trai thế không biết! Tuần tới em phải ăn chay thôi, không thì có lỗi với mắt em lắm!"
Hề Mạn ngước lên, chống cằm nhìn Thẩm Tịch Dao - người bây giờ mới đến: "Cuối cùng em cũng đến, mới sáng ra mà đã nói linh tinh gì thế?"
"Em nói thật mà!" Thẩm Tịch Dao chạy lon ton đến chỗ cô: "Chị Mạn Mạn, hồi nãy có một người đứng ở ngoài đó, anh ta đẹp trai cực!"
Thấy vẻ mê trai muốn chảy nước miếng của cô ấy, Hoa Dương mỉm cười: "Đẹp trai cỡ nào mà nhìn em ngớ ngẩn thế, bộ chưa thấy trai lần nào à?"
Thẩm Tịch Dao kiêu ngạo hất mặt lên: "Đương nhiên em đã thấy rất nhiều trai rồi! Em có một đống anh họ, thêm cả anh ruột Thẩm Ôn của em nữa, ai cũng đẹp trai hết, em tự nhận trái tim thiếu nữ này không hề yếu mềm trước trai đẹp bình thường nha!"
Cô ấy chuyển chủ đề, vô thức hét lên: "Nhưng mà anh chàng hồi nãy nhìn đỉnh thật sự!"
Hoa Dương đang định khịa tiếp thì sực nhớ ra một chuyện, hỏi cô ấy: "Em gặp người đó ở đâu?"
Thẩm Tịch Dao chỉ về phía sau: "Ngay đầu cầu thang đó. Ủa, hình như anh ta đi từ tầng hai xuống thì phải? Nhìn lạ mặt lắm, sao anh ta lại ở đây?"
Hoa Dương ngoái đầu lại, nhìn ra sau: "Ủa đâu rồi?
"Đi mất rồi, đi xe thể thao đó. Xe thể thao của anh ta cũng siêu ngầu!"
Hoa Dương vội chạy ra ngoài nhìn dáo dác xung quanh. Anh ấy vòng về, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Cậu đâu rồi, sao bảo trưa ở lại đi ăn chung rồi mà?"
"Thôi cũng được, đằng nào từ nay trở đi cậu cũng ở lại thành phố Lan, còn nhiều cơ hội gặp nhau."
...
Thẩm Tịch Dao ra lấy hai cốc cà phê được người ta giao đến, cô ấy đưa một cốc cho Hề Mạn rồi quay lại hỏi Hoa Dương: "Anh à, số người có được chiếc xe thể thao đó tại thành phố Lan đếm trên đầu ngón tay, anh ta là ai thế?"
Hoa Dương bỏ di động vào túi: "Cậu ta tên là Giản Chước Bạch."
Hề Mạn bỗng ngước lên nhìn, bàn tay đang cầm cốc cà phê khẽ siết lại.
Đã lâu lắm rồi không nghe thấy ai nhắc đến cái tên này, trong lúc hoảng hốt, cô những tưởng mình đã nghe nhầm.
"Họ Giản á?" Thẩm Tịch Dao vô thức gõ mấy cái lên thành cốc cà phê: "Chủ tịch tập đoàn Giản Trì, Giản Quý Bạch có quan hệ gì với anh ta ạ?"
"Đó là anh cả của cậu ta." Hoa Dương giới thiệu sơ lược: "Những năm qua cậu ta đi du học nước ngoài, nhân tiện phụ trách quản lý các hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của tập đoàn Giản Trì. Bây giờ cậu ta về nước, có khi sẽ tiếp quản sản nghiệp trong nước cho anh trai mình đấy."
Thẩm Tịch Dao