Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 2


trước sau


Sau khi đổi chỗ đậu xe, Hề Mạn kiểm tra thấy khoảng cách giữa xe mình vừa chiếc xe kia đã an toàn thì mới yên tâm xuống xe.
 
Hoa Dương đi qua, cười nhạo cô: "Thẩm Ôn có thiếu tiền đâu, em sợ gì thế?"
 
"Anh ba em không thiếu tiền, nhưng em thì nghèo." Lại liếc nhìn chiếc xe thể thao ấy, Hề Mạn hỏi nhỏ: "Anh Dương, chỗ anh có khách à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoa Dương nhướng mày: "Đúng là khách, nhưng không phải khách hàng."
 
"?"
 
"Cháu ngoại một người quen cũ của ba anh ấy mà, mới về thành phố Lan, đến đây thăm thôi."
 
Hề Mạn gật đầu, nhìn về phía văn phòng: "Tịch Dao đến chưa?"
 
"Chưa, nhưng phôi của em đã chuẩn bị xong rồi, ở trong đó đấy."
 
Vào văn phòng, Hoa Dương đưa một tấm phôi sứ màu trắng cho cô, sau đó lấy màu và cọ chuyên dụng cho việc vẽ gốm giúp cô.
 
Trước đó đã thất bại rất nhiều lần, Hề Mạn chắp tay trước ngực, lặng lẽ cầu trời cầu đất một hồi mới bắt tay vào làm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoa Dương dựa vào cạnh bàn, nhìn cô: "Em có chắc là vẫn muốn tự làm không?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hề Mạn cúi đầu kiểm tra tấm phôi ấy hết lần này đến lần khác: "Đây là quà sinh nhật cho anh ba mà, tự tay làm mới có ý nghĩa chứ!"
 
"Thôi được rồi. Mấy năm qua em tới đây học ké mãi, cũng xem như là một nửa học trò của ba anh rồi. Ba anh thường khen em có năng khiếu vẽ đồ gốm lắm."
 
Hoa Dương rướn người tới: "Nghe nói em từ chức rồi đúng không? Hay em đổi nghề đi, làm việc tại văn phòng bọn anh luôn."
 
Hề Mạn bật cười: "Em vừa lòng với công việc hiện tại lắm, tạm thời chưa có ý định đổi nghề đâu."
 
"Thế sao em lại từ chức?"
 
"Bất mãn với sếp, muốn đổi sếp ấy mà."
 
"..."
 
Bầu không khí trong văn phòng im lìm hai giây, Hoa Dương bị cô chọc cười: "Kể ra anh cũng tò mò, nếu em đã học tài chính thì sao không vào Bạc Thương luôn, làm việc cho Thẩm Ôn để giúp anh ta cũng được mà?"
 
Hề Mạn nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: "Anh ba đã chăm lo cho em đủ điều rồi, em nghĩ công việc và cuộc sống nên tách ra thì hơn, em không thể chuyện gì cũng dựa dẫm anh ấy được. Hơn nữa, nếu em làm việc tại công ty anh ấy thì sau này ở nhà toàn nói về công việc, thế thì chán lắm."
 
Dừng lại một hồi, đôi mắt cô ngập tràn sự ước ao: "Đã là nhà thì nên xoay quanh cuộc sống thường nhật cho ấm áp, cứng ngắc, khô khan quá thì không nên đâu."
 
Đang lúc hai người trò chuyện, loạt tiếng giày cao gót "cộc cộc" kèm theo một giọng nữ vang lên từ bên ngoài: "Ôi má ơi! Sao mà đẹp trai thế không biết! Tuần tới em phải ăn chay thôi, không thì có lỗi với mắt em lắm!"
 
Hề Mạn ngước lên, chống cằm nhìn Thẩm Tịch Dao - người bây giờ mới đến: "Cuối cùng em cũng đến, mới sáng ra mà đã nói linh tinh gì thế?"
 
"Em nói thật mà!" Thẩm Tịch Dao chạy lon ton đến chỗ cô: "Chị Mạn Mạn, hồi nãy có một người đứng ở ngoài đó, anh ta đẹp trai cực!"
 
Thấy vẻ mê trai muốn chảy nước miếng của cô ấy, Hoa Dương mỉm cười: "Đẹp trai cỡ nào mà nhìn em ngớ ngẩn thế, bộ chưa thấy trai lần nào à?"
 
Thẩm Tịch Dao kiêu ngạo hất mặt lên: "Đương nhiên em đã thấy rất nhiều trai rồi! Em có một đống anh họ, thêm cả anh ruột Thẩm Ôn của em nữa, ai cũng đẹp trai hết, em tự nhận trái tim thiếu nữ này không hề yếu mềm trước trai đẹp bình thường nha!"
 
Cô ấy chuyển chủ đề, vô thức hét lên: "Nhưng mà anh chàng hồi nãy nhìn đỉnh thật sự!"
 
Hoa Dương đang định khịa tiếp thì sực nhớ ra một chuyện, hỏi cô ấy: "Em gặp người đó ở đâu?"
 
Thẩm Tịch Dao chỉ về phía sau: "Ngay đầu cầu thang đó. Ủa, hình như anh ta đi từ tầng hai xuống thì phải? Nhìn lạ mặt lắm, sao anh ta lại ở đây?"
 
Hoa Dương ngoái đầu lại, nhìn ra sau: "Ủa đâu rồi?
 
"Đi mất rồi, đi xe thể thao đó. Xe thể thao của anh ta cũng siêu ngầu!"
 
Hoa Dương vội chạy ra ngoài nhìn dáo dác xung quanh. Anh ấy vòng về, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Cậu đâu rồi, sao bảo trưa ở lại đi ăn chung rồi mà?"
 
"Thôi cũng được, đằng nào từ nay trở đi cậu cũng ở lại thành phố Lan, còn nhiều cơ hội gặp nhau."
 
...
 
Thẩm Tịch Dao ra lấy hai cốc cà phê được người ta giao đến, cô ấy đưa một cốc cho Hề Mạn rồi quay lại hỏi Hoa Dương: "Anh à, số người có được chiếc xe thể thao đó tại thành phố Lan đếm trên đầu ngón tay, anh ta là ai thế?"

 
Hoa Dương bỏ di động vào túi: "Cậu ta tên là Giản Chước Bạch."
 
Hề Mạn bỗng ngước lên nhìn, bàn tay đang cầm cốc cà phê khẽ siết lại.
 
Đã lâu lắm rồi không nghe thấy ai nhắc đến cái tên này, trong lúc hoảng hốt, cô những tưởng mình đã nghe nhầm.
 
"Họ Giản á?" Thẩm Tịch Dao vô thức gõ mấy cái lên thành cốc cà phê: "Chủ tịch tập đoàn Giản Trì, Giản Quý Bạch có quan hệ gì với anh ta ạ?"
 
"Đó là anh cả của cậu ta." Hoa Dương giới thiệu sơ lược: "Những năm qua cậu ta đi du học nước ngoài, nhân tiện phụ trách quản lý các hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của tập đoàn Giản Trì. Bây giờ cậu ta về nước, có khi sẽ tiếp quản sản nghiệp trong nước cho anh trai mình đấy."
 
Thẩm Tịch Dao

nhìn về phía Hề Mạn: "Anh trai em phụ trách mảng y tế của Bạc Thương, thường cạnh tranh trong kinh doanh với tập đoàn Giản Trì. Hiện giờ nhà họ Giản đó có thêm cánh tay đắc lực, chẳng biết có ảnh hưởng gì đến anh trai em không nữa?"
 
Hề Mạn không tiếp lời, hơi nóng bốc lên từ cốc cà phê che đậy cảm xúc khác thường trong mắt cô.
 
Thẩm Tịch Dao hỏi tiếp: "Đàn anh, hình như hai người có vẻ thân nhau nhỉ? Anh nghĩ sao về anh ta?"
 
Hoa Dương lắc đầu: "Anh không rõ chuyện trên thương trường lắm, cơ mà ba mẹ Giản Chước Bạch mất sớm, cậu ta sống nương tựa lẫn nhau với anh trai mình. Hồi cấp ba thằng này chơi bời dữ lắm, nổi tiếng là con nhà giàu ăn chơi luôn mà, sau này chưa học xong cấp ba đã bị anh trai đưa ra nước ngoài."
 
"Những năm qua anh với cậu ta chỉ thỉnh thoảng liên lạc với nhau nên anh cũng không rõ cuộc sống ở nước ngoài của cậu ta ra sao. Cơ mà nghe người ta nói những sản nghiệp ở nước ngoài phát triển rất tốt dưới sự điều hành của cậu ta. Có lẽ bảy năm ở nước ngoài đã giúp cậu ta biết ăn năn hối cải cũng nên."
 
Kiểu con nhà giàu thế này, cộng thêm khuôn mặt cuốn hút đến nỗi như muốn hớp hồn người khác đó, Thẩm Tịch Dao thoắt cái tưởng tượng ra hình ảnh người này trái ôm phải ấp giữa chốn phong trần đầy ắp hoa và rượu ngon, tặc lưỡi hai tiếng: "Hóa ra là theo đuổi hình tượng lãng tử trăng hoa, làm lại từ đầu."
 
"Cậu ta á hả?" Hoa Dương bật cười, lắc đầu: "Lãng tử thì đúng rồi nhưng trăng hoa thì không có đâu, nghe nói trước đây cậu ta miệt mài theo đuổi một cô gái trong lớp..."
 
"Coi hai người hóng hớt chưa kìa." Hề Mạn lên tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, chỉ vào phôi sứ mà mình đang cầm và hỏi Thẩm Tịch Dao: "Chị vẽ ở đây nhé, em thấy được không?"
 
Thẩm Tịch Dao chỉ lo hóng chuyện, gật đầu cho có: "Được được, chị xem rồi vẽ đi."
 
Tiếp đó, cô ấy tò mò nhìn Hoa Dương: "Rồi sao nữa? Anh kể tiếp đi chứ!"
 
Hề Mạn: "..."
 
Hoa Dương: "Cụ thể ra sao thì anh không rõ lắm, chỉ biết cậu ta mặt dày theo đuổi người ta hai năm, chuyện đó đã từng làm cả trường chấn động một thời cơ mà. Nhưng người ta học giỏi, điểm số luôn đứng hàng top, chưa bao giờ để ý tới cậu ta."
 
Hoa Dương thở dài tiếc nuối: "Sau này Giản Chước Bạch chịu nghe lời anh mình, ra nước ngoài có lẽ cũng vì mối tình đó mà ra. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đến tận bây giờ, không một người phụ nữ nào có thể đến gần cậu ta chứ đừng nói là hẹn hò."
 
Nghe xong, Thẩm Tịch Dao trầm trồ: "Anh ta cũng chung tình phết, hiếm ai như vậy lắm!"
 
Công việc của họ vẫn chưa xong, hết chuyện để hóng, Hoa Dương và Thẩm Tịch Dao trở về vị trí của mình để làm việc.
 
Văn phòng lại trở về với sự yên ắng thường ngày.
 
Nhớ đến chiếc xe thể thao mà mình vừa thấy lúc nãy, trời xui đất khiến thế nào mà Hề Mạn lại nhìn ra ngoài, nghĩ ngợi vẩn vơ lúc nào không hay.
 
Điện thoại trên bàn rung lên làm phát ra tiếng, Hề Mạn hoàn hồn, là tin nhắn trên wechat từ Thẩm Ôn.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước cô hỏi anh ta khi nào về, giờ anh ta đã trả lời.
 
Anh ba: [Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.]
 
[Có khiếu chụp hoa đó, đẹp lắm.]
 
Hề Mạn vô cùng vui mừng, gửi cho anh ta nhãn dán "Bé thỏ xoay vòng vòng" rồi thoăn thoắt soạn tin nhắn: [Anh ba, anh phải chú ý sức khỏe nhé, đừng vất vả quá *^_^*]
 
Cô chờ một lát mà không thấy Thẩm Ôn trả lời.
 
Hề Mạn thoát khỏi cửa sổ trò chuyện, thấy chấm đỏ trên mục thông báo của dòng thời gian, hội chứng OCD làm cô phải nhấn vào xem.
 
Thông báo mới nhất là từ bạn thân trên wechat với biệt danh "Hôm nay cậu Giản chịu học chưa".
 
Biệt danh này khiến Hề Mạn ngẩn người ra trong chốc lát.
 
Cách đây năm phút, anh đã đăng một bức ảnh chụp bầu trời quang đãng, check in tại thành phố Lan. Có lẽ anh chỉ chụp đại cho có, bởi vì hình mờ đến nỗi chẳng khác gì thế giới trong mắt người cận sáu trăm độ.
 
Quách Duẫn: [Cách chụp ảnh của anh Chước nhà ta đúng là ngang như cua, không phải khịa gì đâu nhưng mà càng nhìn càng thấy giống tác phẩm nghệ thuật á!] (Like)
 
Tần Phó trả lời Quách Duẫn: [Duẫn Tử bớt tâng bốc giùm, nhìn ảnh của anh ấy xong, tôi còn tưởng tôi mù rồi cơ.]
 
Quách Duẫn trả lời Tần Phó: [Há há há há há.]
 
Tần Phó trả lời Quách Duẫn: [Chuẩn bị đi, buổi tối mở tiệc mừng cho anh Chước kìa!]
 
Quách Duẫn trả lời Tần Phó: [Nhớ rồi, tối tôi sẽ gọi thêm mấy đứa bạn hồi xưa nữa cho vui.]
 
Quách Duẫn trả lời Tần Phó: [À quên, có rủ Hề Mạn không?]
 
Cuộc trò chuyện của Quách Duẫn và Tần Phó chấm dứt tại đây.
 
Hề Mạn ngẩn ngơ đọc nhật ký hoạt động này.
 
Khi xưa, anh đi mà chẳng nói với ai một câu, mấy năm nay cũng chưa đăng gì trên wechat bao giờ.
 
Lâu đến nỗi cô suýt quên mất hai người vẫn còn kết bạn trên wechat.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện