Thẩm Ôn biết Hề Mạn đưa ra yêu cầu như vậy là vì tức giận chuyện anh ta muốn cưới Tiết Thu Nghiên nên cố tình gây sự với anh ta.
Đêm nay cáu gắt một chút như vậy cũng tốt, đỡ phải ôm nỗi ấm ức vào trong lòng.
Cô yêu cầu anh ta làm như vậy, đơn giản chỉ muốn nói cho anh ta biết rằng, một khi Thẩm Ôn kết hôn với Tiết Thu Nghiên, cô không muốn liên quan dính dáng gì đến bọn họ rồi bị người khác coi thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ôn phất tay ra hiệu cho dì Mạc đi xuống, tiếp tục gõ cửa phòng Hề Mạn.
Bên trong không có động tĩnh nào, anh ta nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi là anh ba không đúng, lẽ ra không nên cãi nhau với em. Anh ba không hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục cãi vã chỉ vì chuyện liên hôn này, em muốn anh giải thích mọi chuyện, được, anh đồng ý. Tại tiệc cưới của Tần Viễn, anh sẽ nói rõ ràng với bọn họ về mối quan hệ anh em của chúng ta. Sau khi mọi việc được giải quyết xong xuôi, chúng ta có thể nói chuyện riêng sau, được không?”
Người bên trong không có phản ứng.
Nhưng Thẩm Ôn nghĩ, vì anh ta đã giải thích cặn kẽ như vậy nên chắc hẳn cô phải đồng ý với anh ta.
Tính tình cô vốn mềm mỏng, là người tốt bụng, qua một khoảng thời gian nữa, chỉ cần anh ta dỗ dành một chút chắc cô sẽ bỏ qua.
Dựa theo tính cách ỷ lại của Hề Mạn, một khi tâm trạng của cô tốt dần lên, cô vẫn sẽ chủ động đến gần anh ta.
Rốt cuộc thì Thẩm Ôn vẫn là chỗ dựa duy nhất của cô trên thế giới này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn dựa lưng vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhận thấy Thẩm Ôn đã về phòng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Rõ ràng anh ta mới là người có lỗi, cô chỉ muốn anh ta làm sáng tỏ mọi việc mà anh ta cũng không chịu đồng ý.
Hiện tại, Thẩm Ôn còn coi cô như một đứa nhóc quậy phá khiến anh ta không còn cách nào khác ngoài việc phải thỏa hiệp với cô.
Thẩm Ôn dựa vào việc cô không có nơi nào để đi, sẽ không bao giờ rời xa anh ta.
Hề Mạn tựa đầu vào cửa, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đầy châm chọc.
Trên bàn, điện thoại của cô vang lên, màn hình bật sáng.
Hề Mạn đi tới, cầm di động của cô lên, là Giản Chước Bạch gửi cho cô một tin nhắn wechat: [Buổi tối đừng để vết thương dính nước.]
Lúc này Hề Mạn mới nhớ ra, buổi trưa cô bị quẹt vào khi ăn bún ốc ở ngõ Phúc Ninh, trên khuỷu tay còn có một miếng băng cá nhân.
Chắc hẳn anh sợ cô đi tắm sẽ quên việc này nên đặc biệt nhắc nhở cô.
Thật ra, nó đã không còn đau như trước nữa.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hề Mạn trả lời: [Cảm ơn anh.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Chỉ là tôi muốn an ủi cô thay cho con thằn lằn nhà chúng tôi thôi mà, dù sao thì nó đã khiến cô bị thương như vậy.]
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Hơn nữa, bây giờ cô đã là vợ hợp pháp của tôi, tôi không thể để mặc cô được.]
Mấy chữ “vợ hợp pháp” khiến trái tim Hề Mạn run rẩy gấp bội, cảm giác khó tả dần xuất hiện trong lòng.
Hề Mãn không biết nên trả lời lại như thế nào, vừa định thoát khỏi giao diện trò chuyện thì phát hiện phía trên cùng đang hiển thị dòng chữ “Đối phương đang nhập”.
Cô đợi một lúc lâu, lời nhắc đột nhiên biến mất, cũng không có tin nhắn nào được gửi đi.
Vừa rồi cô mới cãi nhau với Thẩm Ôn, tâm trạng của cô có chút nặng nề.
Hề Mạn không trả lời anh nữa, cô tắt màn hình điện thoại rồi đặt lại lên bàn.
Nỗ lực lấy lại chút bình tĩnh, cô kéo ghế ngồi xuống rồi mở ngăn kéo ra, xem qua các hóa đơn chi tiết mình đã lập hồi chiều.
Khoảng mười lăm phút sau, điện thoại của cô lại rung lên, vẫn là tin nhắn wechat của Giản Chước Bạch.
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Cháu gái nhỏ của tôi muốn xem pháo hoa, con bé đang làm ầm lên đây, cô Giản, cô có muốn đi xem cùng không?]
Hề Mạn đọc đi đọc lại tin nhắn rất nhiều lần, đôi mắt dán chặt vào hai chữ “Cô Giản”.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra mình nên gõ chữ trả lời anh: [Anh đi đâu vậy?]
Hôm nay anh Giản uống thuốc chưa: [Tắt đèn nhìn ra ngoài cửa sổ.]
Hề Mạn vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa, một chùm lửa sáng như sao băng bắn thẳng lên trời, “rầm” một tiếng nổ tung màn đêm đen kịt, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc.
Hướng đó hình như là nhà của anh trai Giản Chước Bạch, Giản Quý Bạch.
Anh quả thật đã đốt pháo hoa ở đó.
Hề Mạn tắt đèn trong phòng, một lần nữa nhìn thấy ngọn lửa bay lên không trung.
Những bông hoa rực rỡ, bắt mắt nở rộ trên bầu trời đêm.
Cô chống tay lên cửa sổ, đôi mắt vốn ảm đạm, buồn chán, giờ phút này lại phản chiếu thứ ánh sáng chói lòa, giống như những vì sao vỡ vụn.
Buổi bắn pháo hoa kéo dài rất lâu, Hề Mạn lặng lẽ ngắm nhìn, cảm nhận ánh sáng muôn màu hắt lên mặt khiến da thịt cô nóng lên, hơi ấm như chui vào tận trong lỗ chân lông, dọc theo sắc màu đỏ tươi giữa màn đêm u tối lan tỏa khắp toàn thân, chảy vào trong trái tim cô.
Hề Mạn rất cảm kích những gì Giản Chước Bạch đã nói trước đó.
Những người xung quanh luôn xúi giục cô và Thẩm Ôn ở bên nhau, sau khi nghe những lời nói đó trong suốt một khoảng thời gian dài, quả thật cô đã bị người ta tẩy não.
Giản Chước Bạch là người duy nhất giúp cô hóa giải đoạn tình cảm này với Thẩm Ôn, hơn nữa còn khuyến khích cô phải sống thật với bản thân mình.
Mấy năm qua, xiềng xích nặng nề đã trói buộc khiến cô không thể hiểu nổi bản thân.
Chỉ có anh mới nhìn thấy nó.
Dường như pháo hoa muốn nói với cô rằng, tự do của cô đang ở ngay bên ngoài cửa sổ mà thôi.
Đó mới là điều cô nên theo đuổi, cuộc sống thực sự xán lạn rực rỡ.
Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Cô nên cảm thấy may mắn mới phải.
May mắn là cô chưa thực sự kết hôn với một người như Thẩm Ôn.
Trên sân thượng nhà họ Giản, sau khi đợt pháo hoa cuối cùng được bắn lên, bầu trời tối dần đi, bóng dáng mảnh khảnh của người đàn ông ẩn hiện dưới màn đêm tăm tối, đường nét khuôn mặt tuấn tú ngày càng thêm sắc sảo.
Anh lặng lẽ nhìn ngôi biệt thự phía xa xa, thật lâu sau mới khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Chúc ngủ ngon, cô Giản của tôi.
-
Mặc dù sống chung dưới một mái nhà, mấy ngày sau đó, Hề Mạn hầu như không chạm mặt Thẩm Ôn. Khi Thẩm Ôn ở nhà thì cô ở trong phòng ngủ, nhất quyết đóng cửa không chịu đi ra.
Cô đã không còn gì để nói với Thẩm Ôn, tạm thời ở lại nơi này chỉ để chờ đợi hôn lễ của Tần Viễn.
Ngày Tần Viễn kết hôn, Thẩm Ôn dậy sớm, đến phòng tập thể dục ở tầng một như thường lệ.
Lúc đi ra, Thẩm Ôn đã trông thấy Hề Mạn đang đứng ở cửa bếp nói chuyện với dì Mạc.
Đã nhiều ngày hai người bọn họ không nói chuyện với nhau, Thẩm Ôn đi tới: “Mạn Mạn…”
Anh ta chỉ mới gọi tên cô, còn chưa kịp nói gì, Hề Mạn đã phớt lờ đối phương, xoay người đi lên lầu về phòng.
Cả buổi sáng, cô chỉ bận rộn thu dọn hành lý trong phòng riêng.
Trước khi đi, Thẩm Ôn đi tới gõ cửa phòng cô: “Mạn Mạn, chuẩn bị xong chưa?”
Hề Mạn liếc về hướng cửa rồi lại liếc nhìn chiếc vali trong phòng.
Hầu như cô không mang theo bất kỳ thứ gì, ngoại trừ chiếc máy tính và vài quyển sách để làm việc, ngoài ra còn có vài bộ quần áo mà cô đã mua bằng tiền lương sau khi đi làm.
Cô gửi cho Giản Chước Bạch một tin nhắn WeChat: [Chiều nay tôi chuyển đến chỗ anh.]
Người bên kia ngay lập tức trả lời: [Được.]
Hề Mạn lại nói: [Anh qua đây giúp tôi thu dọn hành lý đi, tôi đã nói trước với dì ấy rồi.]
Sau khi giải thích xong mọi việc, Hề Mạn mới mở cửa, cầm theo túi của mình đi ra ngoài.
Thẩm Ôn vẫn đứng ngoài cửa đợi cô.
Dưới chiếc áo khoác kaki, cô mặc một chiếc váy dài dệt kim màu trắng, eo váy thắt chặt tôn lên thân hình uyển chuyển, yêu kiều.
Lớp trang điểm trên mặt cô rất xinh đjep, làn da trắng nõn không chút tì vết. Nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt giữa hai lông mày khiến đôi mắt cô trong veo như nước, kiều diễm mê người.
Thẩm Ôn ngây người một lúc lâu, âm thanh trong trẻo dịu dàng nói: “Tài xế đang đợi ở bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Anh ta muốn đưa tay ra ôm lấy cô nhưng Hề Mạn trực tiếp đi ngang qua rồi xuống lầu.
Tài xế mở cửa xe, Hề Mạn khom người ngồi vào trong. Khi Thẩm Ôn bước vào, cô đeo chiếc kính râm đang cầm trên tay, giữ khoảng cách xa lạ với anh ta.
Cô tỏ vẻ không muốn nói chuyện với anh ta, Thẩm Ôn chỉ bất đắc dĩ bật cười, thầm nghĩ chắc cô vẫn đang giận dỗi mình, có lẽ sau khi nói rõ ràng quan hệ giữa hai người ngày hôm nay, cô sẽ nguyện ý nói chuyện lại.
Thẩm Ôn dịu dàng nhìn cô rồi quay sang nói với tài xế: “Đi thôi.”
Trên đường đến khách sạn, Hề Mạn an tĩnh ngồi một bên, không nói lời nào.
Mà ánh mắt của Thẩm Ôn từ đầu đến cuối rơi vào người cô.
Chiếc kính râm trên sống mũi khiến khuôn mặt cô càng nhỏ lại, tia nắng rạng rỡ chiếu vào từ bên ngoài càng khiến làn da trên khuôn mặt cô trắng hồng, đôi môi đỏ mọng cực kỳ tươi tắn, đầy quyến rũ.
Yết hầu Thẩm Ôn khẽ di chuyển qua lại, anh ta nhìn đi chỗ khác, giả vờ bình tĩnh mở cuốn sổ trong tay ra, xử lý một số công việc qua email.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe được mở ra, Hề Mạn và Thẩm Ôn bước xuống.
Hề Mạn tháo kính râm ra, phát hiện em trai của Tần Viễn là Tần Phó đang đón khách ở cửa.
Tần Phó vừa vặn nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi ngưng lại một chút rồi niềm nở chào hỏi Thẩm Ôn.
Thẩm Ôn có mối quan hệ rất tốt với Tần Viễn, trước đó, Hề Mạn đã theo Thẩm Ôn đến nhà họ Tần, cũng gặp mặt Tần Phó rất nhiều lần.
Có lẽ là bởi Giản Chước Bạch kiên trì theo đuổi cô nên khi trông thấy cô đứng chung một chỗ với Thẩm Ôn, Tần Phó chưa