Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 18


trước sau


Giản Chước Bạch: "Nếu nói cho anh nghe tại sao em có thể theo đuổi được vợ cấp tốc như vậy, chỉ sợ với năng lực cảm xúc của anh nghe sẽ không hiểu được. Nếu anh nhàn rỗi quá không có việc gì làm thì cứ ra ngoài khoe khoang tình cảm vợ chồng anh bây giờ đang rất mặn nồng, còn vừa có cả con trai lẫn con gái đi."
 
Giản Quý Bạch: "..."
 
Sau khi Hề Mạn trở về, dì Mạc lo lắng đến chào đón cô: "Sao cô Hề lại ra ngoài lâu như vậy, cô đi mãi mà chưa thấy về, tôi còn đang định gọi điện thoại cho cô đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hề Mạn cười với dì Mạc: "Không có chuyện gì đâu ạ. Tôi chỉ đi ra ngoài một lúc mà thôi."
 
Dì Mạc đang định mở miệng nói gì đó thì bên ngoài có tiếng xe đang lái vào.
 
Trong lòng dì Mạc vô cùng vui vẻ: "Có phải là cậu chủ về không nhỉ? Đáng lẽ giờ này cậu ấy phải ở nhà họ Thẩm tham dự tiệc sinh nhật chứ."
 
Trong lúc còn đang nghi hoặc thì Thẩm Tịch Dao chạy từ bên ngoài vào.
 
Dì Mạc ngạc nhiên: "Cô Tịch Dao à, sao lại là cô thế?"
 
Thẩm Tịch Dao cũng không trả lời, đi tới lập tức kéo cổ tay Hề Mạn đi ra ngoài: "Chị Mạn Mạn, xảy ra chuyện lớn rồi, chị đi cùng em đi."
 
Hề Mạn dường như biết cô ấy đang nói đến chuyện gì nên níu tay lại: "Tịch Dao, em muốn dẫn chị đi đâu?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đi đến nhà họ Thẩm đó, chị Mạn Mạn, bây giờ chị vẫn có thời gian để tìm anh trai em, chờ thêm chút nữa bữa tiệc kết thúc rồi anh ấy muốn thương lượng thời gian đính hôn với nhà họ Tiết, anh ấy muốn cưới Tiết Thu Nghiên!"
 
Vẻ mặt Hề Mạn vẫn rất bình tĩnh, ngược lại với cô, dì Mạc lại vô cùng sửng sốt: "Cô Tịch Dao, chuyện này không thể nói lung tung được đâu, sao mà cậu chủ lại…"
 
"Chính miệng anh ấy nói ra thì sao mà là giả được nữa?" Thẩm Tịch Dao nhìn về phía Hề Mạn: "Anh trai em không cho phép em nói cho chị biết, tuy nhiên chuyện này quan trọng như vậy, sao em có thể trơ mắt nhìn chị bị giấu giếm được. Chị Mạn Mạn, chị mau đến tìm anh trai em hỏi cho rõ mọi chuyện đi."
 
Phòng khách rộng lớn chìm vào yên tĩnh.
 
Dì Mạc bị tin tức đột ngột này làm cho sững sờ không thôi, trong thoáng chốc không nói nên lời, sau đó nhìn qua Hề Mạn, vẻ mặt của cô bình tĩnh đến lạ thường, không có vẻ gì là buồn hay tức giận cả, cũng chẳng phản ứng lại với những lời nói của Thẩm Tịch Dao.
 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hề Mạn mới hỏi một câu: "Em hẳn là phải hiểu rõ anh trai của em chứ, em nghĩ nếu bây giờ chị đi tìm anh ta thì anh ta sẽ thay đổi ý muốn của mình à?"
 
Thẩm Tịch Dao yên lặng không nói gì.
 
Cô ấy cũng thấy được anh trai của mình đã quyết tâm rồi thì Hề Mạn có đến cũng sẽ không thay đổi được kết quả.
 
"Thế nhưng chị Mạn Mạn ơi, chị phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tịch Dao đau lòng nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Cô nên làm gì bây giờ?
 
Cách đây mấy tiếng, vấn đề này cũng khiến Hề Mạn vô cùng rối bời.
 
Tuy nhiên vào lúc này, cô phát hiện ra bản thân mình chẳng thèm quan tâm nữa.
 
Trước đây cô luôn thấy lo lắng, nếu một ngày nào đó Thẩm Ôn bỏ cô mà đi, cô sẽ một mình lẻ loi hiu quạnh trên đời này, không có chỗ nương tựa. Tuy nhiên nếu nghĩ kỹ lại thì đáng lẽ bảy năm trước cô nên học được cách một mình đối mặt với mọi thứ rồi.
 
Bởi vì Thẩm Ôn nên cố đã trốn tránh suốt bảy năm.
 
Giờ đây cũng là vì anh ta mà cô học cách đối mặt thêm một lần nữa. 
 
Cô của hiện tại so với bảy năm trước đã biết cách làm thế nào để sống thật tốt, vì vậy tình huống này cũng không hẳn là quá tệ.
 
Hề Mạn an ủi Thẩm Tịch Dao: "Những chuyện em vừa nói chị đã biết từ đêm hôm qua rồi. Tịch Dao à, cảm ơn đã quan tâm đến chị, bây giờ em lại chạy đến đây nói cho chị nghe sự thật. Tuy nhiên đây là việc riêng giữa chị và anh trai em, em cũng đừng có nhúng tay vào làm gì không thì lại ảnh hưởng đến tình cảm anh em giữa hai người. Em yên tâm đi, chị không sao đâu."
 
"Như vậy sao được." Thẩm Tịch Dao vô cùng lo lắng cho cô: "Chị Mạn Mạn, mặc dù anh ấy là anh trai em thật nhưng lần này anh ấy đúng là vượt quá giới hạn rồi, em sẽ đứng về phía chị, dù chị có làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ chị."
 
Hề Mạn không có anh chị em nào, trong những năm vừa qua Thẩm Tịch Dao vẫn luôn gọi cô là chị, trong lòng cô cũng đối xử với Thẩm Tịch Dao như em gái của mình.
 
Giờ đây lại nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Hề Mạn có một cảm giác ấm áp len lỏi.
 
Cô kéo Thẩm Tịch Dao lên trên tầng, sau khi đi vào trong phòng ngủ thì khoá trái cửa phòng lại.
 
"Gần đây, chị cũng đang định dọn đi rồi." Hề Mạn cuối cùng vẫn quyết định nói cho cô ấy biết, cô không thể phụ lòng của Tịch Dao được.
 
Thẩm Tịch Dao sửng sốt một hồi rồi cũng không nghĩ thêm gì nữa. 
   
Cô ấy cũng biết rằng anh trai mình làm như vậy thì sẽ chẳng thể giữ Hề Mạn lại được nữa.
 
"Vậy chị dọn đi đâu? Chị đến ở cùng Mạc Thấm à?"
 
Mạc Thấm là bạn cùng bàn trong ba năm cấp ba của Hề Mạn, quan hệ giữa hai người rất tốt.
 
Cô ấy là người bạn duy nhất mà Hề Mạn còn giữ liên lạc trong mấy năm gần đây.
 
Hơn nữa, Mạc Thấm luôn phản đối ý nghĩ về việc Hề Mạn gả cho Thẩm Ôn, trước đây mỗi lần Thẩm Tịch Dao nói về Thẩm Ôn trước mặt Hề Mạn, chỉ cần Mạc Thấm có mặt ở đó thì cô ấy sẽ tìm cách chuyển chủ đề.
 
Thẩm Tịch Dao không hề có chút thiện cảm nào với Mạc Thấm, cảm thấy người này có thành kiến với anh trai của mình.
 
Cho tới tận bây giờ cô ấy mới nhận ra, Mạc Thấm đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, vô cùng tỉnh táo và lý trí khi đánh giá đàn ông.
 
Thẩm Tịch Dao cảm thấy sau này mình không còn mặt mũi nào để gặp Mạc Thấm nữa.
 
Hề Mạn lắc đầu: "Thấm Thấm vẫn chưa biết chuyện này, gần đây cô ấy tham gia một chương trình giải trí ghi hình ở nước ngoài, có khi còn chênh lệch thời gian, vì vậy cũng lâu rồi chị không có liên lạc với cô ấy."
 
"Vậy là chị muốn ra ngoài sống một mình à?"
 
Hề Mạn lấy giấy chứng nhận kết hôn trong túi xách ra: "Hôm nay chị đã đi đăng ký kết hôn rồi."
 
Thẩm Tịch Dao ngạc nhiên nhìn thứ đồ trong tay của Hề Mạn, cô ấy nhận lấy rồi nhìn người đàn ông trong ảnh, mắt của cô ấy càng mở to hơn.
 
Anh trai của cô thì đi bàn bạc chuyện kết hôn với nhà họ Tiết.
 
Mà ở đây, chị Mạn Mạn lại lập tức đi đăng ký kết hôn với Giản Chước Bạch!
 
So sánh với anh trai của cô ấy, Giản Chước Bạch không hề kém cỏi hơn chút nào cả.
 
Giống như cô ấy đang xem một bộ phim truyền hình thực tế vả mặt một cách cực kì sảng khoái vậy.
 
Rất lâu sau Thẩm Tịch Dao mới phản ứng lại được, đưa giấy đăng ký kết hôn trả lại cho Hề Mạn: "Chị muốn dọn đi đến sống cùng Giản Chước Bạch à?"
 
Hề Mạn gật đầu: "Chị về đây để thu dọn một ít đồ đạc, nhân tiện tính toán cho rõ ràng số tiền mà anh trai em đã cho chị đi học trong những năm qua."
 
Hề Mạn thấy may mắn vì trong những năm qua Thẩm Ôn hay tặng cô những đồ quý giá đắt tiền, vì vậy đa số cô đều cất giữ rất cẩn thận, không nỡ lấy ra dùng.

 
Nhiều thứ vẫn còn mới, hiện tại đã không còn sản xuất nữa, nếu bán nó ra ngoài thị trường, chắc giá trị tài sản cũng tăng lên không ít.
 
Hiện tại cô còn giữ nguyên vẹn trả lại cho anh ta, coi như cô vừa tiết kiệm được không ít tiền, vừa mang lại một khoản thu nhập không nhỏ cho đối phương.
 
“Chị còn tính toán cho anh ấy làm cái gì chứ, trả lại làm cái gì, anh ấy bắt nạt chị quá mà!” Thẩm Tịch Dao phẫn nộ không thôi.
 
“Chị muốn tính.”
 
Có ân phải đền, có thù phải báo.

 
-
 
Sau khi Thẩm Tịch Dao rời đi, Hề Mạn ngồi xuống bàn làm việc, cẩn thận phân loại mọi khoản chi tiêu mà cô đã kiếm được trong những năm qua.
 
Cô nhốt mình trong phòng suốt một ngày không thèm đi ra.
 
Đến chín giờ tối, Thẩm Ôn mới về đến nhà.
 
Anh ta vừa về đến nhà thì dì Mạc đã thông báo cho anh ta biết Thẩm Tịch Dao đến thăm, dáng vẻ anh ta trông hơi tiều tụy, vội vàng chạy lên lầu.
 
Đứng trước cửa phòng ngủ của Hề Mạn, Thẩn Ôn hơi do dự một chút, đầu ngón tay khẽ gõ cửa: “Mạn Mạn, em ngủ chưa?”
 
Lúc này Hề Mạn đang nằm trên bàn làm việc, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo được chiếu sáng bằng ánh đèn vàng cam ấm áp, hàng lông mi dài rũ xuống.
 
Đêm qua cô đã thức trắng đêm, cả buổi chiều còn ngồi tính toán mấy việc này, cuối cùng cô cũng cảm thấy vô cùng buồn ngủ, vô tình ngủ quên trên bàn.
 
Bởi vì nằm ngủ trên bàn nên giấc ngủ không được sâu.
 
Tiếng động bên ngoài vang lên đã đánh thức Hề Mạn, cô bàng hoàng ngồi dậy, cảm thấy cánh tay bị gối lên đã tê rần cả đi.
 
Cô khẽ cử động một chút, nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói ấm áp: “Mạn Mạn?”
 
Anh ta thực sự đã trở lại ư.
 
Theo thông lệ những năm trước, vào ngày sinh nhật anh ta luôn ở lại nhà họ Thẩm, hôm sau trực tiếp đến công ty, chờ đến lúc tan tầm, Hề Mạn mới được gặp mặt anh ta.
 
Sao lần này anh ta về sớm thế?
 
Hề Mạn khép cuốn sổ lại, đặt nó vào trong ngăn kéo, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
 
Thẩm Ôn đứng ngoài cửa, trên người thoang thoảng mùi rượu cay nồng.
 
Nhìn thấy Hề Mạn, Thẩm Ôn đang định mở miệng nói chuyện, lúc này anh ta mới phát hiện ra hai mắt cô đang mơ màng mông lung, mang theo chút ngái

ngủ giữa hai đầu lông mày, rõ ràng vì bị người ta đánh thức giữa chừng.
 
Anh ta nghĩ rằng sau khi Thẩm Tịch Dao đến đây, chắc hẳn cô phải cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể ngủ được, hoặc trốn ở đâu đó ngồi khóc một mình.
 
Thẩm Ôn không ngờ cô lại bình tĩnh như thế.
 
Anh ta dùng ánh mắt thăm dò nhìn gương mặt Hề Mạn, dường như muốn tìm kiếm bằng chứng rằng cô đang giả vờ bình tĩnh, nhưng Hề Mạn chỉ bình thản nhìn đối phương: “Anh ba, có chuyện gì sao?” 
 
Thẩm Ôn nói: “Hôm nay gặp Tần Viễn, cậu ta nói hôm tổ chức hôn lễ muốn anh dẫn em đi cùng.”
 
Hề Mạn biết rõ tất cả bạn bè của Thẩm Ôn và Tần Viễn là một trong số đó.
 
Tần Viễn sắp kết hôn, năm trước anh ta đã đến đây đưa thiệp mời. Trên thiệp cưới của anh ta, tên của Thời Mạn và Thẩm Ôn được viết cạnh nhau.
 
Hề Mạn còn nhớ rõ ngày cưới của anh ta cách sinh nhật của Thẩm Ôn rất gần, hình như chỉ cách vài ngày sau đó.
 
Cô suy nghĩ một chút rồi tự nhiên gật đầu: “Được.”
 
Cô bình thản trả lời như vậy càng khiến Thẩm Ôn nhìn không thấu.
 
Nếu cô đã biết anh ta sắp đính hôn thì liệu cô còn nguyện ý đi cùng anh ta đến bữa tiệc như vậy không?
 
Thẩm Ôn do dự một chút: “Dì Mạc nói tối nay em không xuống lầu ăn cơm?”
 
“Ừm, ban ngày em đã ra ngoài ăn một ít, sau đó có chút mệt mỏi nên trực tiếp lên phòng ngủ.”
 
“Vậy bây giờ em muốn ăn gì, anh làm cho em.”
 
“Không cần đâu, em có đồ ăn vặt trong phòng rồi.”
 
“Đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe.”
 
“Em thích ăn nó!”
 
Lời nói cuối cùng của Hề Mạn còn mang theo một chút mất kiên nhẫn.
 
Trước đây, Hề Mạn không dám làm trái lời Thẩm Ôn, anh ta nói không được thì cô sẽ không làm, đây là lần đầu tiên cô phản bác lại đối phương.
 
Thẩm Ôn không nói một lời, cứ nhìn cô chằm chằm.
 
Anh ta là người như vậy, anh ta luôn ở trên cao nhìn xuống, chưa bao giờ chủ động nói lời nào với cô.
 
Mặc dù anh ta biết Thẩm Tịch Dao đã tới đây, cũng biết chuyện anh ta sắp đính hôn, nhưng giờ phút này, anh ta vẫn có thể đứng trước mặt cô, coi như không có việc gì xảy ra, nói bóng nói gió sang chuyện khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Anh ta sẽ không bao giờ chủ động nói về việc này.
 
Hề Mạn chờ đợi đã quá mệt mỏi, cuối cùng cô cũng phải lên tiếng, phá tan sự im lặng: “Anh cứ chọn ngày đính hôn đi với nhà họ Tiết đi.”
 
Biểu cảm trên gương mặt Thẩm Ôn hơi cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Mạn Mạn, chuyện này không giống như em nghĩ đâu, anh cùng cô ấy…”
 
“Chúc mừng anh ba.” Hề Mạn ngắt lời anh ta.
 
Nếu Hề Mạn đã nói ra những lời này, cũng đồng nghĩa với việc cô muốn chấm dứt mọi việc tại đây, không muốn nghe anh ta giải thích nữa.
 
Dường như cô đã trở thành kẻ ngoài cuộc, trong mắt tràn đầy chân thành: “Anh ba đã không còn trẻ nữa, cũng nên sớm nên lập gia đình rồi.”
 
Nghĩ tới điều gì, cô lại nói: “Nhưng anh cũng biết mà, trước đây đám bạn bè của anh hay nói chuyện bậy bạ, đùa giỡn chuyện của anh và em rất nhiều. Bây giờ anh sắp kết hôn, chuyện này chúng ta cũng nên nói lại rõ ràng với bọn họ. Mặc dù đó là vì anh hay vì em, hay vì cô Thẩm trong tương lai, đây cũng là một lời giải thích thỏa đáng.”
 
Thẩm Ôn đột nhiên giữ lấy vai Hề Mạn, cố gắng giải thích: “Trong lòng anh, vị trí cô Thẩm tương lai vẫn luôn là em và anh thật lòng rất mong chờ điều đó. Chờ đến khi anh nắm quyền quản lý nhà họ Thẩm, anh sẽ tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng cho em. Mạn Mạn à, cho dù những năm qua anh không nói lời nào nhưng anh nghĩ em có thể hiểu được tâm ý của anh.”
 
Hề Mạn ngước mắt lên: “Hiện tại anh nói với em những lời này… Thế nên hôm nay anh vẫn chưa chọn được ngày đính hôn với nhà họ Tiết? Anh từ chối cuộc hôn nhân này?”
 
Thẩm Ôn nhìn cô, khó khăn nói ra: “Đây chỉ là biện pháp tạm thời, sau này anh sẽ ly hôn với cô ấy.”
 
Hề Mạn không có kiên nhẫn nghe những lời này, cô cố gắng thoát khỏi cánh tay của anh ta: “Anh ba, cho đến tận lúc này, em nghĩ chúng ta không nên chọc thủng lớp giấy mỏng manh đó thì tốt hơn, nếu không cả hai sẽ chỉ làm xấu mặt đối phương mà thôi. Lời anh vừa mới nói, coi như em chưa từng nghe qua.”
 
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc: “Từ lúc em bắt đầu có ký ức, lúc nào anh cũng ở bên cạnh. Khi em còn nhỏ, vì ba luôn bận rộn với công việc, anh luôn dẫn em đi chơi, em thật lòng coi anh như anh ruột của mình. Sau này, khi ba bị tai nạn, chính anh là người vươn tay ra, cùng em vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Em rất cảm kích và vô cùng kính trọng anh nhưng rồi chẳng hiểu lý do vì sao mối quan hệ này lại thay đổi chỉ vì những trò đùa cợt, trêu chọc của những người xung quanh.”
 
Cô nhìn Thẩm Ôn: “Chúng ta cứ duy trì mối quan hệ giống như trước kia đi. Cho dù anh có cưới Tiết Thu Nghiên vì lý do gì đi chăng nữa, em đều thật lòng chúc phúc cho anh. Nhưng em không muốn sau khi anh kết hôn với người ta, đám bạn bè của anh vẫn gọi tên em cùng với vợ chồng hai người, trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ.”
 
“Em chỉ yêu cầu anh có thể giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa anh và em. Rằng chúng ta vô cùng trong sạch, chưa từng yêu đương với nhau, anh là ân nhân và cũng là người anh trai mà em rất ngưỡng mộ, chỉ thế thôi.”
 
Thẩm Ôn hơi mở miệng nhưng không nói gì thêm nữa.
 
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô gái nhỏ, một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Được, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với bọn họ.”
 
“Không cần phải tìm cơ hội.” Hề Mạn nói: “Tần Viễn sắp kết hôn rồi, trong bữa tiệc cưới của anh ấy, tất cả bạn bè của anh đều sẽ ở đó, anh đi cùng em rồi nói rõ chuyện này trước mặt mọi người.” 
 
Thẩm Ôn cau mày, sắc mặt trầm xuống.
 
Cô biết anh ta là người rất coi trọng thể diện, nếu anh ta thừa nhận quan hệ anh em ở nơi công cộng như vậy, sau này anh ta sẽ không thể nảy sinh tâm tư khác nào với cô nữa, nếu không sẽ chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
 
Cô đã hoàn toàn chặn đứng con đường tương lai của bọn họ.
 
“Có nhất thiết phải như thế này không?”
 
“Ừm.” Hề Mạn kiên định nhìn anh ta: “Nhất định phải như vậy.”
 
“Người bên ngoài nói xấu sau lưng mấy câu cũng không sao, em cần gì phải để ý rồi làm náo loạn mọi thứ như vậy?”
 
Giọng điệu dịu dàng thường ngày của Thẩm Ôn xen lẫn chút không vui: “Anh chăm sóc em suốt bảy năm, nuông chiều em, yêu thương em, một lòng muốn cho em một đám cưới hoàn hảo nhất, đến tận bây giờ anh vẫn chưa chạm vào em vì sợ em sẽ chịu ấm ức. Hề Mạn, anh làm tất cả mọi thứ như vậy chỉ để nghe em ra lệnh cho anh giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa chúng ta với người ngoài sao?”
 
Hề Mạn buồn cười nhìn anh ta, cho dù cô cố gắng bình tĩnh như thế nào, đáy mắt vẫn rưng rưng giọt lệ: “Đúng vậy, những người đó có làm gì sau lưng, đó cũng không phải là chuyện của Thẩm Ôn, đương nhiên anh sẽ không quan tâm rồi! Nhưng tại sao, anh muốn cưới người khác mà vẫn muốn giữ em lại làm cái lốp dự phòng, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy được?”
 
“Sao em phải ăn nói gay gắt như vậy? Anh và cô ấy chỉ kết hôn vì sự nghiệp, sau này sẽ ly hôn, em có thể suy nghĩ một chút cho anh được không. Hề Mạn, em vô tâm như vậy, đến cả chờ đợi anh, em cũng không muốn, rốt cuộc trong lòng em còn có anh không?”
 
Nước mắt Hề Mạn giàn giụa, cô chỉ cảm thấy tủi nhục vô cùng: “Anh đi cưới một người phụ nữ khác mà còn bắt em đợi anh, rốt cuộc anh đặt em ở đâu cơ chứ? Em nên đợi anh một năm, mười năm hay là mãi mãi? Thẩm Ôn, anh có ơn nuôi dưỡng em nhưng em không phải là một món đồ được rao bán cho anh!”
 
Dì Mạc nghe thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, vội vàng chạy lên lầu: “Cậu chủ, cô Hề, có chuyện gì cứ từ từ nói, sao lại cãi nhau làm gì?”
 
Hề Mạn không muốn nói thêm gì nữa, lau sạch giọt lệ vương trên khóe mắt, đóng sầm cửa đi vào phòng ngủ.
 
Dì Mạc liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Thẩm Ôn một cái, do dự ấp úng hồi lâu, cuối cùng thận trọng nói: “Thưa cậu chủ, hôm nay cô Hề đã rất đau khổ rồi, cậu chủ không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
 
Thẩm Ôn dùng đầu ngón tay ấn vào giữa lông mày, rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện