Khi Giản Chước Bạch nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn qua thì chạm ngay ánh nhìn của Hề Mạn.
Cô đang mặc trên người một chiếc áo len trắng phối với một chiếc váy màu xanh lá nhạt, chiếc váy dài đến mắt cá chân, trông cô tràn đầy sức sống và xinh đẹp.
Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ, xõa xuống tự nhiên, khuôn mặt cô vốn đã cực kỳ thanh tú, xinh đẹp nay lại được trang điểm kỹ lưỡng, đôi môi đỏ mọng càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trong sáng của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một giây sau, Hề Mạn nhìn đi chỗ khác, cô chỉnh lại chiếc túi xách đeo trên vai rồi đi về phía nhà bếp.
Cô vẫn luôn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Giản Chước Bạch.
Giản Chước Bạch ngồi trên ghế sô pha, anh đặt chiếc gương trên tay xuống rồi tiếp tục vỗ nhẹ vào đầu Tích Dịch ở bên cạnh: “Tao không dạy mày một bài học là không được rồi, tao chỉ ngủ ở đây một đêm thôi mà mới sáng sớm, mày hết hôn rồi lại liếm đầy lên mặt tao."
Hề Mạn vừa mở cửa tủ lạnh ra, nghe vậy vẻ mặt cô hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía bên này.
Thì ra anh đang nói đến... Tích Dịch?
Tích Dịch bị anh dạy dỗ một trận xong thì rên lên ăng ẳng.
Sáng sớm hôm nay, lúc Giản Chước Bạch đang ngủ say thì Tích Dịch nhảy lên ghế sô pha, nó nằm lên ngực anh rồi liếm lên mặt anh nhiều đến mức làm anh thức giấc, thậm chí nó còn liếm lên môi anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là nụ hôn đầu của anh đấy, sự trong trắng của anh thế là đã bị một con chó cướp đi mất. Giản Chước Bạch càng nghĩ lại càng tức giận: "Tao phạt mày sáng nay không được ăn cơm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tích Dịch: "…"
Hề Mạn lắng nghe những âm thanh vọng đến từ bên kia, trong lòng cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm một chút thì đồng thời lại có một cảm giác thất vọng mơ hồ vô tình lại dâng lên.
Xem ra anh đã còn không nhớ những gì xảy ra vào đêm hôm qua rồi.
Hề Mạn lấy hai miếng bánh mì nguyên cám từ trong tủ lạnh ra rồi bỏ chúng vào trong lò nướng làm nóng lại, sau đó lấy chúng ra khỏi lò nướng.
Giản Chước Bạch đi về phía cô: “Bữa sáng hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Hề Mạn cắn một miếng bánh mì, xoay người đi tránh né anh, cô lại mở tủ lạnh lấy ra một chai sữa nguyên chất: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, khóa đào tạo sắp tới sẽ rất bận rộn, chúng ta tự lo phần mình đi, đợi vài ngày nữa dì Trương quay về rồi tính tiếp."
Cô nhìn lướt qua đồng hồ hiển thị trên điện thoại: "Sắp trễ giờ làm rồi, tôi đi trước đây."
Cô nói xong câu này thì vội vã ra khỏi cửa.
Giản Chước Bạch nhìn đồng hồ, còn sớm vậy mà cô đã đi làm, chẳng lẽ cô thực sự đi làm ở cái công ty cách nơi đây rất xa đó sao?
Cô còn nói là muốn tìm một nơi tốt hơn Giản Trì, bây giờ theo anh xem ra, công việc mới này của cô cũng không tốt hơn là bao.
Hôm qua, Giản Chước Bạch đã uống rất nhiều rượu nên giờ đây anh cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, anh cũng không biết nấu món gì để ăn, vốn dĩ anh định đưa cô ra ngoài ăn sáng nhưng bây giờ thì chỉ còn lại một mình anh.
Giản Chước Bạch suy nghĩ một lát rồi đổ nước vào nồi, anh bỏ gạo vào trong định tự nấu cháo cho mình.
Nửa tiếng sau anh mở nắp nồi ra xem, bên trong đầy nước trông thật nhạt nhẽo, anh cho quá ít gạo rồi.
Anh lấy vá múc ra nếm thử, nó không có mùi vị gì cả.
Chẳng lẽ nấu ăn mà cũng cần đến năng khiếu sao?
Giản Chước Bạch xắn tay áo lên, anh không tin vào điều này.
-
Khi Hề Mạn làm thủ tục nhận việc vào ngày hôm qua, trợ lý của giám đốc Dụ là Lưu Bân đã đích thân giải thích rằng một tháng sắp tới họ sẽ bước vào khoảng thời gian đào tạo khắc nghiệt, nếu như có người không đạt thì vẫn sẽ bị loại.
Còn nếu như có người thuận lợi vượt qua được thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với các dự án đầu tư khác nhau của tập đoàn Giản Trì. Khi nhận được dự án, một mặt vừa có thể tích lũy thêm kinh nghiệm, mặt khác cũng sẽ được nhận một phần hoa hồng hậu hĩnh đến từ công ty.
Vừa nghĩ đến phần tiền thưởng đó, ngay lập tức Hề Mạn cảm thấy tràn đầy tinh thần chiến đấu, cô gạt bỏ tất cả sự không vui trong lòng sang một bên.
Điều ngạc nhiên là vào ngày đầu tiên đi làm của Hề Mạn, không ngờ cô lại gặp được một người quen trong bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập...
Đó là Việt Hiểu Tuấn, là tài xế của chiếc xe mà hôm cô và Giản Chước Bạch đã đặt qua ứng dụng gọi xe trực tuyến phiên bản cao cấp, cô còn nói rằng đó là cậu sinh viên con nhà giàu đang muốn theo đuổi cô.
Nhưng Việt Hiểu Tuấn vừa nhìn thấy cô thì vội vàng vùi đầu vào máy tính, thậm chí anh ta còn tỏ ra bất lực giơ tay lên vò tóc.
Nhìn dáng vẻ có chút xấu hổ của anh ta thì chắc là anh ta đã biết được ông chủ của tập đoàn Giản Trì này là ai rồi.
Hề Mạn đến khá sớm, có rất nhiều chỗ ngồi dành cho nhân viên mới vẫn còn đang trống.
Vị trí chỗ ngồi đối diện Việt Hiểu Tuấn có chút hẻo lánh, nếu như có người đi ngang qua cửa văn phòng cũng khó mà nhìn thấy được, chỗ đó khá là kín kẽ.
Hề Mạn suy nghĩ một chút, cô đi qua đó rồi chủ động chào hỏi Việt Hiểu Tuấn: "Xin chào, trùng hợp quá."
Việt Hiểu Tuấn thấy không thể tránh né được nữa, cậu ta đành chậm chạp thò nửa khuôn mặt của mình lên phía trên máy tính, đôi mắt nhỏ một mí của cậu ta cong lên, giơ tay ra vẫy vẫy: "Xin chào..."
“Sao cậu đến sớm vậy?” Hề Mạn lấy tờ khăn giấy ướt từ trong túi xách ra lau qua bàn ghế, chủ động bắt chuyện với cậu ta.
Việt Hiểu Tuấn nói: "Em mới vào làm, giám đốc Dụ nói sắp tới có khóa đào tạo dành cho nhân viên mới trong vòng hai mươi tám ngày, bảo em cũng đi theo học hỏi, phải đến sớm hơn giờ làm việc bình thường một chút."
Việt Hiểu Tuấn nhìn thấy xung quanh vẫn chưa có nhiều người, cậu ta hạ thấp giọng hỏi: "Mà chị, sao chị lại ở đây? Tổng giám đốc Giản bảo chị đến giám sát công việc của bộ phận đầu tư à?"
Giản Chước Bạch là tổng giám đốc, hai người họ cũng đã kết hôn, vậy thì Hề Mạn chính là vợ của tổng giám đốc rồi.
Việt Hiểu Tuấn khó mà có thể tưởng tượng ra rằng cô thực sự sẽ đến làm việc trong bộ phận đầu tư và còn ngồi ở một vị trí kín đáo như vậy.
Vẻ mặt của Hề Mạn khẽ khựng lại, cô cười nhẹ rồi nói: “Không phải, tôi cũng là nhân viên mới, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.”
“Vậy chị và tổng giám đốc Giản…” Việt Hiểu Tuấn nhớ lại chuyện ngày hôm đó, khi cậu ta vừa ngỏ ý muốn theo đuổi chị gái