Lãng Mạn Nồng Cháy

Chương 39


trước sau


Hề Mạn tắm rửa sạch sẽ rồi từ trên lầu đi xuống, trong sân vẫn còn vịt bay chó sủa, vịt tung cánh chạy trốn xung quanh.
 
Tích Dịch đuổi theo đã thấm mệt, rõ ràng không còn gắng sức như trước. Đuổi thêm mấy vòng, nó nằm trên mặt đất thè lưỡi, thở hổn hển.
 
Thấy vậy, Giản Chước Bạch cũng ném con dao trong tay đi, hai tay đỡ eo, thở hổn hển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Con vịt cảm thấy ít nguy hiểm, dần dần thả lỏng cảnh giác, cuộn mình nấp sang một bên, bụng phập phồng, rõ ràng cũng rất mệt.
 
Hề Mạn đứng ở cửa phòng bên cạnh, nhìn con vịt cách mình một khoảng, cô không dám tay không bắt mà đi loanh quanh tìm đồ bắt.
 
Nhìn thấy sau cửa có một cái thau, cô ngồi xổm xuống, cầm cái thau giấu sau lưng sau đó lặng lẽ đi vài bước về phía con vịt.
 
Tận dụng lúc nó thiếu cảnh giác rồi chộp lấy nó.
 
“Cạp cạp.” Tiếng vịt kêu quạc quạc từ trong chậu phát ra khiến Hề Mạn hơi sợ hãi, sợ nó phá thủng đáy thau rồi cắn cô.
 
Hai tay ấn chặt chậu nước, cánh tay cô vì sợ hãi mà run lên một chút, hét lớn với người đàn ông cao lớn đằng kia: “Giản Chước Bạch, anh mau tới đây!”
 
Giản Chước Bạch nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, anh nhướng mày đi tới, cười trêu chọc: “Tôi với Tích Dịch bận rộn lúc lâu mà giờ cô định giành công à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái này gọi là trí khôn.”
 
Giản Chước Bạch mỉm cười: “Rõ ràng là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Nếu không phải nó bị rượt chạy mệt như vậy, cô thử bắt lấy nó cho tôi xem?”
 
Người đàn ông đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô, khiến thân hình nhỏ bé đang ngồi xổm của cô càng ngày càng nhỏ hơn.
 
Cái thau không lớn nên khi con vịt liều mạng giãy giụa khiến cái thau trong tay Hề Mạn không ngừng rung chuyển, làm người ta cảm thấy hốt hoảng.
 
Cô lo lắng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: “Anh còn đứng đó làm gì, mau qua đây giúp một tay đi, tôi hơi sợ.”
 
Trong đôi mắt trong veo của cô hiện lên một chút bất an, Giản Chước Bạch biết rằng cô nhút nhát, không biết vừa rồi làm thế nào mà cô có can đảm để làm điều này.
 
Anh vội ngồi xổm xuống, đè tay lên cái thau rồi thò một tay vào bắt con vịt ra.
 
“Cạp cạp.”
 
Hề Mạn kinh ngạc vội đứng dậy, lui về phía sau mấy bước.
 
Nhìn vẻ mặt của cô, Giản Chước Bạch lập tức thấy buồn cười: “Cô đúng là công chúa được nuông chiều quá rồi, ngay cả cái này cũng sợ?”
 
Hề Mạn nhìn chằm chằm con vịt trong tay anh, không để ý đến việc bị anh trêu chọc: “Con vịt lớn thế này không đáng sợ nhưng nghĩ đến nó thích ăn giun đất, sâu róm, biết đâu trong bụng lại có vài cái xác của chúng, tôi thấy hơi rợn người.”
 
“Ai lại cho vịt ăn mấy thứ đó trong nông trại? Sợ sâu bọ cũng không sao, thậm chí cô còn sợ vịt ăn chúng à.”
 
Giản Chước Bạch liếc nhìn đôi má ửng hồng của cô, lưu manh nói: “Nếu tôi ăn vịt cô có sợ không?”
 
Không khí ngưng đọng hai giây, Hề Mạn trừng mắt nhìn anh: “Anh còn có gan cười tôi, không nhờ anh thì tôi sợ sâu bọ như vậy sao?”
 
“Sao lại trách tôi?” Giản Chước Bạch tiến lên hai bước đến gần cô. Hề Mạn cảnh giác nhìn con vịt, sau đó lùi lại: “Ai bảo anh bắt sâu bọ bỏ vào hộp bút của tôi.”
 
Giản Chước Bạch không tiến lên trước nữa, nhớ tới nghỉ hè năm lớp hai tiểu học, trên mặt anh hiện lên chút kỳ quái: “Cô biết là tôi làm?”
 
“Tôi không ngốc, sao lại không biết là anh làm? Hơn nữa, anh còn viết một tờ giấy nhỏ.”
 
“Khi đó thậm chí anh còn không biết tên của tôi nữa.”
 
“Cảm ơn anh!” Hề Mạn tức giận nói: “Sau lần đó, tôi đã sớm khắc tên anh vào đầu rồi, tôi sẽ không bao giờ quên đâu.”
 
Lời vừa dứt, phía đối diện truyền đến tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.
 
Hóa ra cô đã nhớ anh từ rất lâu rồi.
 
“Anh còn cười!” Hề Mạn tức giận trừng mắt nhìn anh.
 

Nụ cười trên khóe miệng Giản Chước Bạch tắt ngúm, bắt sâu bọ dọa cô đúng là anh có lỗi, nhưng thực sự không thể hoàn toàn đổ lỗi cho anh.
 
Đó là kỳ nghỉ hè cuối năm lớp hai, chuẩn bị lớp ba, ba học sinh đứng đầu mỗi lớp được tham gia trại hè cùng giáo viên, đương nhiên anh và Hề Mạn cũng nằm trong số đó.
 
Nhà trường yêu cầu học sinh phát triển một cách toàn diện.
 
Kỳ nghỉ hè năm ấy, tuy còn nhỏ nhưng bọn họ đã bị choáng ngợp bởi đủ loại hoạt động được sắp xếp để luyện tập, mỗi ngày mở mắt ra là chơi đàn, cờ, viết thư pháp, hội họa, con trai thì học bắn súng, đấu kiếm, con gái thì phải học múa ba lê và học vẽ.
 
Giản Chước Bạch đã xem cô múa ba lê, cô là người giỏi nhất trong nhóm học sinh đó. Khi cô mặc váy múa và nhẹ nhàng xoay tròn, trông cô giống như một con thiên nga trắng đang khiêu vũ, ngay cả giáo viên cũng khen cô múa rất đẹp.
 
Một buổi tối, giáo viên hiếm khi cho phép mọi người thư giãn và chiếu phim hoạt hình cho tất cả học sinh trong trại hè.
 
Trong lớp học truyền thông, Giản Chước Bạch tình cờ ngồi cạnh Hề Mạn.
 
Tối hôm đó cô đang xem phim, Giản Chước Bạch cũng đang nhìn cô, lúc đó anh không hiểu thích là gì, chỉ thấy cô rất

xinh đẹp.
 
Hơn nữa, Giản Chước Bạch đã biết cô từ lâu, trước khi bắt đầu trại hè này.
 
Một lần anh đến nhà họ Tần để tìm Tần Phó với vài đứa trẻ khác thì nhìn thấy cô cũng ở đó.
 
Thẩm Ôn và Tần Viễn đang chơi trò chơi dưới nắng trong sân, còn cô cầm trên tay một con diều rất đẹp, sau mỗi lần trò chơi kết thúc, khi cả nhóm thảo luận sôi nổi, cô sẽ cẩn thận kéo tay áo Thẩm Ôn: “Anh ba, bây giờ chúng ta đi thả diều được không?”
 
Kết quả là cả nhóm lại bắt đầu một trò chơi khác mà cô chỉ có thể tiếp tục đợi ở đó.
 
Tần Viễn nói đùa: “Em gái của lão tam ở nước ngoài với mẹ, cậu ấy vốn tưởng sẽ có thể thoải mái, không ngờ lại phải chăm sóc con nhà người khác. Cô gái nhỏ này lúc nào cũng theo đuôi cậu ấy, sắp trở thành vật trang trí trên người cậu ấy rồi.”
 
Một người khác trả lời: “Một cô nhóc, đi theo chúng ta có gì vui đâu, lão tam hiền lành quen rồi.”
 
Anh ta nhìn Hề Mạn: “Em gái, dù sao cậu ấy cũng không phải là anh trai ruột của em, làm sao có thể ở bên em cả đời, cậu ấy còn có cuộc sống của mình. Sao em không đi chơi với đám con gái mà em quen, nếu còn bám theo cậu ấy như thế sau này anh ba của em kết hôn thì làm sao đây?”
 
Bị nói như vậy, mặt Hề Mạn có chút hồng, cô mím môi không nói gì, ngón tay cầm diều hơi trắng bệch.
 
Cô không còn nhỏ nữa, lời nói của mọi người cô có thể hiểu được. Cô luôn quấy rầy Thẩm Ôn, làm phiền đến bọn họ khiến bọn họ không vui vẻ.
 
Thẩm Ôn liếc nhìn người đó một cái, sau đó xoa đầu cô an ủi: “Mấy người này thích đùa lắm, kệ họ đi. Đợi hai vòng nữa thì anh ba sẽ thả diều với em.”
 
Hề Mạn ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh ấy, nhìn trò chơi trong tay anh ấy, hốc mắt hơi đỏ lên, không nói gì.
 
Hôm nay anh ấy đến nhà tìm cô, nói muốn dẫn cô đi thả diều nhưng anh ấy lại đến đây chơi.
 
Vừa rồi anh ấy còn nói chơi thêm hai lần nữa nhưng đã hơn hai lần rồi.
 
Lúc đó Giản Chước Bạch đang ở tầng hai, còn Tần Phó thì ở trên ban công phòng ngủ của cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đám người Quách Duẫn đang chơi Contra, anh cảm thấy nó thật nhàm chán, vì vậy anh mới đến đây hít thở không khí, nào ngờ đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
 
“Cô ấy là ai thế?” Giản Chước Bạch hỏi Tần Phó.
 
Tần Phó vừa mới thua một ván, đi tới, liếc mắt nhìn: “Con gái nhà họ Hề, nghe nói mẹ cô ấy lúc sinh cô ấy ra đã chết vì khó sinh, ba thì bận rộn, không có thời gian để chăm sóc cô ấy. Ba Thẩm Ôn làm ăn dựa vào nhà họ Hề nên thỉnh thoảng Thẩm Ôn sẽ đưa cô ấy đi chơi cùng, sau một thời gian dài thì cô ấy đã bám lấy Thẩm Ôn.
 
Thẩm Ôn lớn hơn cô ấy rất nhiều, đi theo anh ta thì có gì vui. Em không thích đi chơi cùng anh ta, có sự khác nhau giữa em và nhóm anh ta. Anh Chước, anh có nghĩ cô gái nhỏ này thiếu thốn tình thương không, nếu ai đối xử tốt hơn với cô ấy thì cô ấy sẽ bám theo, anh không thấy nhà họ Thẩm đang lấy lòng người nhà bọn họ sao?”
 
Giản Chước Bạch không nói, nhìn chằm chằm bóng người gầy gò phía dưới.
 
Cô gái nhỏ trạc tuổi anh, da trắng hồng trông rất xinh.
 
Đám người đang ngồi, còn cô cầm con diều đứng cạnh Thẩm Ôn, lúng túng hòa vào nhóm những cậu bé đang chìm đắm vào trò chơi, cô có vẻ lạc lõng, thận trọng và buồn bã như một người cô đơn bé nhỏ đáng thương.
 
Phía dưới lại có người nói: “Em trai của Tần Viễn xem ra cũng lớn bằng cô em gái này, lão tam, để con bé lên chơi với đứa trẻ đó đi, đừng ở đây suốt, tầng trên cũng rất náo nhiệt.”
 
Nam sinh bên cạnh mỉm cười: “Mấy thằng nhóc đó sẽ không chán đến mức thả diều với cô bé nhỏ đâu.”
 
Giản Chước Bạch không thích nhúng tay vào chuyện của người ta nhưng nếu họ tiếp tục nói, cô gái có thể vì những lời nói đó mà bật khóc.
 
Thấy Thẩm Ôn đang thờ ơ chơi trò chơi, anh cúi xuống trước cửa sổ ban công và hét lên: “Diều đẹp đấy. Chúng ta sẽ thả diều. Em gái có muốn cho chúng tôi mượn chơi không?”
 
Hề Mạn giật mình ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp.
 
Cô vội vàng giấu con diều sau lưng, theo bản năng cô lùi lại hai bước, vô tình đụng phải cánh tay của Thẩm Ôn.
 
Không lâu sau, trò chơi bị thua.
 
“Anh ba, em không cố ý.” Giọng nói của cô giống như sắp sửa bật khóc, lo lắng nhìn Thẩm Ôn.
 
Thẩm Ôn ban đầu rất vui vẻ nhưng anh ta cảm thấy hơi khó chịu, đang muốn nổi giận thì thấy tâm trạng khó chịu của cô gái.
 
Anh ta sửng sốt một lúc, sắc mặt dịu lại.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện