Hề Mạn nói: "Dù sao cũng là bạn học cũ, sao lại không quen biết được, nếu gặp dù sao cũng phải nể mặt, nói chuyện vài ba câu mới đúng."
"À." Giản Chước Bạch thản nhiên tựa lưng, đây là cổng trường học, anh cũng không vội vàng khởi động xe: "Hóa ra là trách tôi không nể mặt cô."
Dừng lại, anh lại nói: "Ai biết ngày ngày trong lòng cô nghĩ gì, buổi chiều tôi tốt bụng muốn chở cô tới, cô không cảm kích thì thôi, cứ nhất quyết phải tránh bọn họ, cứ như chúng ta ở cùng một chỗ cô mất mặt lắm vậy. Lỡ như tôi nói chuyện với cô, cô vì bọn họ lại không phản ứng lại tôi ngay tại chỗ, tôi cũng sẽ mất mặt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn: "..."
Hóa ra là những lời lúc trước cô nói khiến hai người nảy sinh hiểu lầm.
Đúng là cô nói bọn họ giả vờ như hai người bạn học cũ không liên lạc riêng với nhau, kết quả Giản Chước Bạch hiểu thành phải giả vờ như không quen biết.
Đúng là trò hề.
Bầu không khí ngừng lại hai giây, Hề Mạn muộn màng phát hiện ra dáng vẻ của hai người bọn họ bây giờ hình như có vẻ giống như đang cãi lộn.
Còn cãi nhau về một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cứ như học sinh tiểu học vậy.
Ý thức được chuyện này, cô bật cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Buồn cười lắm à?" Giản Chước Bạch nhíu mày nhìn cô, đối diện với đôi mắt lấp lánh và lúm đồng tiền nhàn nhạt bên khóe miệng của cô gái, chân mày anh từ từ giãn ra, đột nhiên cũng bật cười.
Lúc ấy anh thật sự cho rằng hai người bọn họ phải giả vờ như không quen biết, cho nên cũng không dám nhìn cô quá lâu.
Hóa ra cô còn bằng lòng chào hỏi với anh ở trước mặt những người đó.
Giản Chước Bạch lập tức cảm thấy thoải mái.
Bỗng nhiên, bụng anh rất không đúng lúc kêu lên "ùng ục".
Chơi bóng cả buổi với đám người kia, sau khi tiêu hao thể lực, lúc này anh thấy hơi đói.
Anh liếc mắt nhìn lại, vẻ mặt hơi xấu hổ nhìn Hề Mạn: "Đến giờ cơm rồi, tối nay chúng ta ăn gì?"
Hề Mạn nghĩ đến chuyện gì đó, lấy mấy món ăn vặt Mạc Thấm nhét cho cô từ trong túi xách ra: "Chỗ tôi còn dư mấy cái, nếu anh đói quá thì ăn tạm lót dạ trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may Mạc Thấm chia cho cô một nửa.
Giản Chước Bạch liếc mắt nhìn thứ bên trong, nhớ đến buổi chiều cô gói hết mấy món ăn vặt kia mang cho Mạc Thấm, không để lại cái nào.
Lúc đưa tay ra nhận lấy, chóp mũi anh truyền đến một tiếng hừ nhẹ, nói chuyện bằng giọng điệu quái gở: "Tôi cũng biết người khác không ăn thừa thì cũng sẽ chẳng đến lượt tôi."
Hề Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ vỗ một cái lên tay anh: "Anh bị em gái Lâm nhập vào người à? Có ăn đã tốt rồi còn chê."
"Không cần thì trả lại cho tôi." Cô vừa nói vừa đưa tay muốn lấy lại, Giản Chước Bạch túm tay cô ngăn cản, liếc mắt đối diện với ánh mắt oán trách của cô gái, nhướng mày cười nói: "Ai nói tôi không cần, thích muốn chết."
Bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn đến mức mắt bốc lửa, như có nhiệt độ, chẳng hiểu sao Hề Mạn lại bị lời anh nói làm đỏ mặt, lúc hoàn hồn mới phát hiện ra tay cô vẫn còn bị anh nắm.
Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, không nặng không nhẹ bao quanh ngón tay cô, tất cả giác quan trên thân thể đều tập trung ở trên tay, xúc cảm rất vi diệu.
Nhịp tim của cô bỗng nhiên đập rất nhanh, vội vàng rút tay về, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh muốn ăn thì anh nhanh lên."
Bên trong xe đóng kín, bầu không khí trở nên mỏng manh mà nóng bỏng.
Bàn tay được anh cầm của Hề Mạn vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên lòng bàn tay của người đàn ông, cô lặng lẽ lau hai cái lên quần áo, vành tai đằng sau mái tóc dài càng ngày càng đỏ.
Bên cạnh truyền tới tiếng loạt xoạt, là tiếng động anh mở hộp đồ ăn ra.
Cô xem nhẹ gợn sóng dâng lên trong lòng, chủ động đổi đề tài: "Chuyện ở sân bóng rổ ban ngày cảm ơn anh."
Giản Chước Bạch đập bóng quá chuẩn, Hề Mạn cảm thấy không phải trùng hợp, chắc là anh đã giải vây cho cô.
Giản Chước Bạch nhét một miếng nem rán giòn vào trong miệng, cũng không phủ nhận: "Cô nói là chuyện em trai của Lộ Yên Nhiên? Tôi thấy cậu ta cũng không giống như người tốt lành gì, huống hồ bây giờ cô còn là vợ của tôi, tôi có thể để cô bị người ngoài quấy rối hay sao?"
Hề Mạn quay đầu nhìn sang, dường như hơi kinh ngạc: "Anh còn nhớ Lộ Yên Nhiên?"
Thật ra hồi cấp ba Giản Chước Bạch rất lạnh lùng, không để ai vào mắt, rất nhiều tên của bạn học trong lớp anh đều không nhớ được.
Anh lại nhớ Lộ Yên Nhiên, trong lòng Hề Mạn thấy hơi khác thường: "Cũng đúng, trước kia cô ấy từng tỏ tình với anh."
"Có chuyện này sao?" Động tác ăn uống của Giản Chước Bạch dừng lại, cẩn thận nhớ lại, không nhớ ra.
"Năm lớp mười ấy." Hề Mạn nhất thời hơi nghi hoặc: "Chuyện này cũng không nhớ, vậy sao anh nhớ ra cô ấy?"
"Hồi cấp ba cô ta từng nói xấu sau lưng cô, tôi từng nhìn thấy cho nên nhớ cô ta."
Rất nhiều bạn học hồi cấp ba anh không nhớ được nhưng những người có quan hệ tốt và không tốt với Hề Mạn anh đều nhớ.
Hề Mạn trầm ngâm nhìn anh, còn chưa mở miệng, Giản Chước Bạch đã ăn sạch mấy món ăn vặt.
Dọn túi đựng hộp lại, anh nói: "Mấy cái này của cô còn chưa đủ nhét kẽ răng tôi."
"Anh thích ăn nó à?" Tâm trạng Hề Mạn đột nhiên rất tốt, cong môi cười lên: "Vậy tối về tôi làm tiếp."
Giản Chước Bạch nhướng mày: "Làm riêng cho tôi? Tôi còn có thể nhận được đãi ngộ này?"
"Đúng là không thể ăn chùa, có một điều kiện." Hề Mạn đảo mắt, sờ bụng: "Đột nhiên tôi hơi thèm ăn, tối nay tôi muốn ăn bún ốc ở đường Phúc Ninh, anh sắp xếp đi."
Giản Chước Bạch còn tưởng cô sẽ đòi hỏi thế nào, nghe đến đây không khỏi bật cười, khóe miệng cong lên một độ cong vui vẻ.
Anh khởi động xe, đạp chân ga lái xe rời khỏi Đại học Lan.
...
Ăn bún ốc xong, Hề Mạn hài lòng về nhà với Giản Chước Bạch, lại đến phòng bếp làm mấy món bánh ngọt.
Giản Chước Bạch muốn giúp đỡ cô nhưng cô không cho, nói sợ anh làm loạn thêm.
Đúng lúc Giản Chước Bạch có công việc cần xử lý, bèn lên lầu lấy máy tính xách tay xuống, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, xử lý một vài nội dung liên quan đến công việc.
Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng bếp, người phụ nữ ở bên trong bếp đeo tạp dề làm bếp, tóc buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, làm việc gì cũng gọn gàng ngăn nắp.
Cảnh tượng như vậy có hơi quen thuộc, hình như đã từng xuất hiện ở trong mơ.
Trong lòng anh được bao bọc bởi cảm giác hạnh phúc, là một sự thỏa mãn chưa bao giờ có.
Thậm chí anh còn hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.
Tám giờ tối, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Đã muộn lắm rồi, Giản Chước Bạch hơi bất ngờ đi ra mở cửa, là dì Trương trở về.
Giản Chước Bạch cười nghiêng người mời dì Trương vào: "Đã muộn thế này rồi, sao dì không đợi đến ngày mai rồi tới?"
Dì Trương xách đồ ăn trên tay, còn có đặc sản mua lúc đi du lịch: "Tôi nghĩ mai là thứ hai, hôm nay trở về đúng lúc ngày mai có thể làm bữa sáng cho cậu chủ và mợ chủ."
Trong phòng bếp, Hề Mạn nghe thấy tiếng động chạy ra, kinh ngạc vui mừng nói: "Dì Trương về rồi ạ, dì đi chơi với chú Trần thế nào? Vui không ạ?"
Dì Trương ngượng ngùng khoát tay: "Đừng nói nữa, mệt không chịu được."
Bà ấy vừa trở về đã nhanh nhẹn cầm nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp, lúc này mới phát hiện Hề Mạn đang làm bánh ngọt.
Bánh ngọt vừa mới làm xong, Hề Mạn lấy ra mời bà ấy nếm thử, dì Trương khen không ngớt lời.
Được khen, trong lòng Hề Mạn vui vẻ, bưng mấy chiếc còn lại tới phòng khác, mang đến bên cạnh Giản Chước Bạch như hiến vật báu, chớp chớp mắt nói: "Cậu Giản, bánh trứng xốp vừa mới ra lò, có điều tối nay không dùng khoai tím, mùi vị có thể sẽ không giống mấy chiếc ban ngày."
Giản Chước Bạch đặt máy tính xách tay xuống, nhận lấy: "Mệt không?"
Hề Mạn lập tức ngồi xuống ghế sô pha, ôm gối ôm tựa lưng: "Cũng tàm tạm."
Gần đây công việc bận rộn nhiều việc, lúc làm bánh ngọt