“Anh đi đâu? Khi nào thì đi vậy?”
Câu hỏi của Hề Mạn quá thẳng thắn, hơn nữa còn có vẻ vô cùng quan tâm nên Giản Chước Bạch miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn cô, hình như anh có chút không vui: “Hai chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, sao trước đây tôi không thấy cô quan tâm tôi như thế nhỉ?”
Lúc này Hề Mạn mới giật mình nhận ra mình đã hỏi nhiều rồi, rất dễ khiến người khác hiểu lầm cô có ý khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong buổi họp ngày hôm nay, giám đốc Dụ dặn cô và Trần Thịnh, Đổng Tường Văn đặt trước vé máy bay bay đến thành phố Z vào chủ nhật tuần này. Trong chuyến bay ngày hôm đó sẽ có nhân viên phòng tài vụ và bộ phận pháp lý đi cùng.
Theo những gì Hề Mạn biết thì từ năm ngoái Giản Trì đã có ý định thu mua hạng mục K&H này, từ bước đầu tiếp xúc với dự án này đến bây giờ, công việc thẩm định dự án bên đó đã hoàn thành xong xuôi.
Lần này bọn họ qua đó, sau khi liên hệ với nhân viên làm việc thường trú ở đấy xong sẽ phải chỉnh sửa tổng hợp tư liệu để đưa ra phương án và mục tiêu để công ty sẽ đàm phán với đối tác.
Đây là bước quan trọng nhất trong cả dự án, sự cố gắng trước đó của tất cả những đồng nghiệp khác đều vì để công ty có thể gia tăng lợi thế cho mình trên bàn đàm phán.
Căn cứ vào trách nhiệm được phân công, trên bàn đàm phán chắc chắn cần giám đốc bộ phận đầu tư Dụ Học Danh đứng ra đại diện công ty đàm phán với bên đối tác.
Nhưng mãi cho đến tận bây giờ, giám đốc Dụ cũng không nói rõ cho mọi người biết anh ấy có định cùng bọn họ bay tới thành phố Z không.
Bây giờ Giản Chước Bạch nói anh cũng phải đi công tác khiến cô không khỏi suy nghĩ không phải anh phụ trách hạng mục K&H đấy chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng dạ Hề Mạn rối như tơ vò không biết phải làm sao nhưng khuôn mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi cho biết chút thôi, chủ yếu là tôi lo cho Tích Dịch, hai chúng ta đều đi hết sợ nó sẽ không quen. Anh… Lần này anh đi công tác chủ yếu làm gì vậy? Có phải đi lâu lắm không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Chước Bạch vẫn như thường lệ đi đến phòng để quần áo lấy chăn nệm ra trải lên mặt đất, nghe cô hỏi “chủ yếu” là làm gì, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ hai tuần sau sẽ có một hội nghị thượng đỉnh của ngành này được tổ chức ở Trường Quản.”
Còn với anh mà nói, buổi đàm phán liên quan tới hạng mục K&H diễn ra vào một tuần sau cũng không phải chuyện quan trọng gì cả, mà trái lại hội nghị thượng đỉnh ngành lần này mới là chuyện thực sự quan trọng.
Hề Mạn nghe anh nói vậy xong sắc mặt bỗng dưng tươi tắn hẳn lên, cô đi đến bên cạnh anh: “Hôm thứ hai đấy anh phải đến Trường Quản sao?”
Hạng mục K&H cũng được triển khai vào thứ hai, chắc chắn lãnh đạo phụ trách dự án này sẽ phải đến thành phố Z vào ngày hôm đó.
Anh muốn đi Trường Quản tham gia hội nghị thượng đỉnh ngành, thế này chẳng phải đang xung đột lịch trình hay sao!
Xem ra hạng mục này không do anh quản lý rồi!
Trong phút chốc, Hề Mạn chỉ cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm thư thái hẳn đi, hàng lông mày đang cau lại cũng giãn ra, cùng với đó tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Nhưng cô còn chưa vui vẻ được bao lâu, người đàn ông đã quay đầu lại, bất thình lình nói một câu: “Cô còn chưa nhậm chức được bao lâu mà đã đi công tác rồi? Cô định đi đâu?”
Ngay khi anh vừa hỏi xong, sống lưng Hề Mạn lập tức cứng đờ lại: “Loại nhân viên chạy dự án như bọn tôi đi công tác cũng là chuyện rất bình thường mà, cũng chỉ đi mấy thành phố gần đây thôi.”
Nói xong cô lại quay lại phòng để quần áo tiếp tục thu dọn hành lý.
Giản Chước Bạch chuẩn bị chỗ ngủ xong xuôi, vừa đặt mông ngồi xuống thì điện thoại trong túi đã kêu lên.
Giản Chước Bạch liếc mắt nhìn tên người gọi đến rồi nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của thư ký Chu Lương Hàn: “Tổng giám đốc Giản, tôi đã sắp xếp xong lịch trình hôm thứ hai rồi, chuyến bay 6:40 sáng thứ hai cất cánh bay đến thành phố Z, chín rưỡi gặp mặt người phụ trách hạng mục K&H.”
“Sau đó, chúng ta còn phải lên máy bay chuyến bay lúc mười một giờ bay đến Trường Quản, hai giờ chiều tham gia hội nghị thượng đỉnh của ngành. Vào bảy giờ tối, sẽ có một buổi tiệc đấu giá từ thiện được tổ chức tại khách sạn Viễn Thương Phong Dật ở trung tâm thành phố Trường Quản…”
Nói đến đây, Chu Lương Hàn dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Sáng thứ ba anh muốn vòng lại về thành phố Z tiếp tục giám sát hạng mục K&H hay là quay về thành phố Lan?”
Giản Chước Bạch cũng chỉ nghe cho biết, sau khi nghe thấy trợ lý Chu hỏi vậy, anh im lặng một lúc rồi nói: “Quay về thành phố Lan.”
Nhân viên của bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập cũng cần thời gian để liên hệ trao đổi công việc với tổ thẩm định, lần này Dụ Học Danh cử người mới qua đó, còn chưa biết tố chất tâm lý của người đấy như thế nào nên anh sẽ không đến đấy để gia tăng áp lực tâm lý cho những người đó làm gì.
Chờ sau khi bàn giao trao đổi công việc xong xuôi cũng như vạch ra kế hoạch của dự án, anh lại đến đó tiếp quản phần sau của dự án cũng không muộn.
-
Chiều chủ nhật, khi sắp đến giờ đã hẹn với đám Đổng Tường Vân và Trần Thịnh, Hề Mạn kéo vali đi từ trên lầu xuống.
Cô mới vừa đi ra khỏi thang máy đã nghe thấy trong phòng khách có tiếng người nói chuyện.
Hề Mạn nhìn về phía tiếng nói vang lên, phát hiện anh trai của Giản Chước Bạch là Giản Quý Bạch đã đến, hai anh em đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng vẻ lười nhác, có vẻ như hai người họ đang nói chuyện với nhau.
Gen của nhà họ Giản quả thực rất tốt, người nào người nấy đều có hàng lông mày trông đẹp như một dãy núi nhìn từ xa, mắt hoa đào, mũi cao môi mỏng, khi hai anh em đứng cạnh nhau tuy khuôn mặt hai người trông rất giống nhau nhưng mỗi người lại có điểm nổi bật riêng của mình.
Nếu mà so sánh thì anh trai nhiều thêm một chút vẻ chững chạc lắng đọng sau nhiều quản lý Giản Trì, trong khi người em lại càng có vẻ kiêu ngạo, phóng khoáng không bị trói buộc nhiều hơn, trong vẻ đẹp trai lại hiện hữu vẻ lưu manh, giống như một ngọn lửa cháy hừng hực, hừng hực đến chói mắt, phong thái hăm hở tiến lên.
Trong lúc Hề Mạn còn đang ngẩn ngơ đắm chìm trong phong thái của hai anh em, hai người họ đã nghe thấy tiếng động nên đồng thời nhìn về phía này.
Hề Mạn nhớ rõ nhân vật mình phải sắm vai trước mặt Giản Quý Bạch, cô cười một tiếng, chủ động đi lên phía trước, đứng bên cạnh Giản Quý Bạch như lẽ đương nhiên: “Sao hôm nay anh hai lại có thời gian rảnh mà sang đây thế này, chị dâu không tới sao?”
“Tuần này, cô ấy về nhà ngoại nên không đến được, lát nữa anh đi đón cô ấy.” Giản Quý Bạch dịu dàng cười, nhìn về phía Hề Mạn: “Đúng lúc lại có chuyện cần bàn, anh đang nói chuyện với A Chước, em ấy nói muốn hỏi ý kiến của em.”
Hề Mạn không hiểu ra sao nhìn Giản Chước Bạch với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Anh còn chưa