Trong phòng chờ lên máy bay, Hề Mạn suy nghĩ nhiều chuyện, lại nghĩ tới những câu Giản Chước Bạch nói lúc trước.
Cô không biết tại sao vừa nãy Giản Chước Bạch lại nhắc đến Thẩm Ôn, chẳng lẽ là do những lời cô nói trước đây vì kích thích để anh cố gắng học tập khiến anh hiểu lầm bản thân mình thua kém Thẩm Ôn sao?
Nhưng đó cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi, đến tận bây giờ anh vẫn còn ghi nhớ trong lòng sao? Có phải do cô nghĩ nhiều rồi không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì anh chưa thi đại học đã đi rồi, lúc trước Hề Mạn vẫn luôn không có cơ hội giải thích cho anh hiểu.
Lúc học cấp ba, nếu như quả thực tình cảm Giản Chước Bạch dành cho cô là nghiêm túc mà không phải vui chơi qua đường giết thời gian. Vậy quả thật mấy lời đó của cô có thể sẽ để lại cho anh cảm xúc thất bại chán nản, nhớ mãi đến tận bây giờ.
Trong đầu Hề Mạn lại hiện lên dáng vẻ lúc rời đi vừa nãy của anh, cô do dự một lát rồi sau đó vẫn gửi tin nhắn giải thích với anh.
Cô cứ gõ chữ rồi lại xóa, soạn tin nhắn một lúc lâu cô lại cảm thấy đột nhiên nhắn tin giải thích chuyện nhiều năm trước hình như có chút kỳ lạ, nhỡ đâu anh hoàn toàn không nhớ gì thì sao?
Tiếng thông báo chuẩn bị đến giờ lên máy bay vang lên, Đổng Tường Văn gọi Hề Mạn một tiếng, lúc đấy cô mới tỉnh táo thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Cô nhìn lướt qua nội dung tin nhắn đã soạn trong khung chat rồi thẳng tay xóa bỏ hết, lại vội vàng gõ mấy chữ: [Bây giờ tôi cảm thấy anh là ánh mặt trời chói chang.]
Nếu như anh vẫn nhớ chuyện trước đây, vậy chắc chắn anh biết dòng tin nhắn này của cô có nghĩa gì, cũng coi như là cô đã giải thích với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn nếu anh không nhớ, vậy xem như đây chỉ là một lời khen thông thường không có gì mới lạ.
Mặt trăng có gì đẹp chứ, nó hoàn toàn không biết tỏa sáng.
Ví dụ này của cô rất chính xác.
Suy nghĩ như vậy, Hề Mạn nhanh chóng nhấn gửi tin nhắn đi, sau đó cất điện thoại rồi lên máy bay với các đồng nghiệp.
Trong khoang hạng phổ thông, nhân viên phòng tài vụ và bộ phận pháp lý ngồi hàng ghế trước, Hề Mạn và Đổng Tường Văn, Trần Thịnh ngồi hàng ghế sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổng Tường Văn cảm thấy Hề Mạn mất tập trung nên hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
Hề Mạn còn đang suy nghĩ không biết Giản Chước Bạch có nhận được tin nhắn của mình không, nghe thấy vậy thì cười, thuận miệng nói: “Có lẽ tôi có hơi căng thẳng, hồi hộp.”
Nói đến chuyện này, Trần Thịnh cũng xen lời hùa theo: “Tôi cũng rất căng thẳng, dù sao đây cũng là dự án đầu tiên của chúng ta, giám đốc Dụ làm việc nghiêm khắc như vậy, tôi rất sợ làm không tốt sẽ bị anh ấy mắng.”
“À mà đúng rồi, dự án lớn như thế này sao không có lãnh đạo nào đi theo nhỉ, giám đốc Dụ không đi cùng chúng ta sao?” Trần Thịnh hỏi Đổng Tường Vân.
Trưởng phòng tài vụ Lý Thục Hâm ngồi đằng trước nhìn sang chỗ họ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc: “Hạng mục K&H là dự án tổng giám đốc Giản đích thân điều hành và giám sát, cũng đã đến tận lúc này rồi, nhân viên bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập các cô vẫn không hay biết gì sao?”
Trần Thịnh và Hề Mạn lập tức giật mình, trăm miệng một lời: “Tổng giám đốc Giản?”
Dù gì Đổng Tường Văn cũng là nhân viên kỳ cựu, anh ta nhìn về phía Hề Mạn và Trần Thịnh: “Lúc trước hạng mục K&H này đã bị gác lại, mãi sau này khi tổng giám đốc Giản về nước muốn mở rộng lĩnh vực đầu tư, lúc bấy giờ mới khởi động dự án lại lần nữa, do tổng giám đốc Giản điều hành dự án. Tôi quên mất hai người là nhân viên mới, không biết chuyện này.”
Lương Tiến của bộ phận pháp lý cũng nhìn sang: “Từ khi dự án này bắt đầu được triển khai tôi đã tham gia, cũng coi như khá quen thuộc với nó rồi. Trước khi mở rộng kêu gọi đầu tư, bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập các cô gần như là thùng rỗng kêu to chả làm được việc gì, người làm được việc rất ít, vì thế thậm chí tổng giám đốc Giản còn mời một ngân hàng đầu tư đến giúp đỡ, đến giai đoạn bây giờ mới giao cho các cô phụ trách.”
“Thì ra là thế.” Trần Thịnh mất một lúc mới phản ứng lại: “Thế tổng giám đốc Giản đâu rồi?”
Lý Thục Hâm: “Sao tổng giám đốc Giản có thể đi cùng chúng ta được chứ, sáng ngày mai anh ấy mới có thể đến được. Tôi theo dự án này lâu như vậy cũng mới chỉ gặp tổng giám đốc Giản đúng một lần thôi đó.”
Trần Thịnh hiểu ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không phải giám đốc Dụ là tốt rồi, anh ấy nghiêm khắc quá, có anh ấy ở đây khiến tôi thấy rất áp lực.”
Đổng Tường Văn nghe anh ta nói vậy thì liếc mắt nhìn anh ta một cái, hết sức quan tâm nói cho anh ta biết một sự thật đau lòng: “Chẳng mấy chốc anh sẽ biết tổng giám đốc Giản còn nghiêm khắc hơn giám đốc Dụ.”
Trần Thịnh: “!”
Đổng Tường Văn: “Anh biết vụ mua bán sáp nhập công ty xuyên quốc gia mà tổng giám đốc Giản thực hiện hồi trước không? Lúc ấy có mấy người đồng nghiệp đi công tác cùng anh ấy, đến lúc quay về mấy người họ như thay da đổi thịt lột xác hoàn toàn luôn, học được không ít thứ nhưng vừa nghe thấy mấy chữ tổng giám đốc Giản là lại giống như bị mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương vậy đó.”
Trần Thịnh: “...”
Đổng Tường Văn: “Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, tôi nghe nói tổng giám đốc Giản còn có chuyện khác phải giải quyết nên sẽ không ở hạng mục K&H mãi đâu, anh sẽ có không gian lấy hơi xốc lại tinh thần.”
Trần Thịnh cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào sau khi anh ta nói câu này
Anh ta liếc mắt nhìn Hề Mạn ngồi trong cùng gần cửa sổ nhất: “Sao đột nhiên cô im lặng thế? Cô không căng thẳng chút nào sao?”
Hề Mạn xòe lòng bàn tay ra, khắp lòng bàn tay đều là dấu móng tay, mỉm cười với Trần Thịnh rồi nói: “Căng thẳng chứ sao không.”
Nhưng chuyện khiến cô căng thẳng lo lắng không giống chuyện khiến mọi người căng thẳng.
Dường như cô cảm thấy máy bay lại bay lên cao thêm một đoạn nữa, tầm nhìn bị tầng mây che khuất, không nhìn thấy gì hết.
Bây giờ cô muốn tìm cớ xuống máy bay cũng không còn kịp nữa rồi.
Vừa nãy lúc ở sân bay, cô vì chuyện đi công tác mà che che giấu giấu để rồi chọc giận Giản Chước Bạch, cô còn đang suy nghĩ xem mình phải làm thế nào để xoa dịu mối quan hệ giữa họ đây này.
Bây giờ đột nhiên có người nói cho cô biết, ngày mai cô có thể nhìn thấy Giản Chước Bạch.
Ông trời thật đúng là biết trêu đùa cô mà.
Vừa nãy cô còn gửi một tin nhắn như vậy cho Giản Chước Bạch, có phải có chút giống như cô đang nịnh nọt ông chủ không?
Lúc này Hề Mạn muốn thu hồi tin nhắn nhưng chợt nhận ra đã không còn kịp nữa rồi.
“Anh Đổng.” Cô nhìn về phía Đổng Tường Văn, chân thành cầu cạnh: “Nếu như tôi vì một số lý do nào đó mà cuối tuần muốn xin nghỉ, anh cảm thấy có thể được sếp đồng ý không?”
“Cũng đã lên máy bay rồi, chắc chắn không được đâu.” Đổng Tường Văn nói: “Hơn nữa ngày mai đã bắt đầu liên lạc làm việc với tổ thẩm định rồi, bộ phận chúng ta vốn đã thiếu người, giờ cô mà xin phép nghỉ thì rất khó để tìm thêm người thế vào vị trí của cô.”
Anh ta nhìn Hề Mạn một lúc lại nói tiếp: “Chắc không phải là cô nghe thấy tổng giám đốc Giản sẽ đến nên muốn lâm trận bỏ chạy đâu nhỉ?”
Hề Mạn: “...”
Đổng Tường Văn: “Vừa nãy cũng do tôi có nói quá lên thôi chứ thật ra cũng không đáng sợ như vậy đâu. Tổng giám đốc Giản coi trọng hiệu suất làm việc cho nên dự án sẽ tiến triển nhanh thôi, nói không chừng sau khi hoàn thành chuyến công tác này, anh ấy sẽ đi du lịch thành phố Z bằng tiền công quỹ cùng mọi người nữa đấy, có đồng nghiệp nói ngoài chuyện liên quan đến công việc ra thì những lúc riêng tư anh ấy đối xử rất tốt với nhân viên, rất hòa đồng.”
Hề Mạn cười gượng trả lời: “Tôi không xin nghỉ, tôi chỉ hỏi chơi chơi thế thôi.”
Đổng Tường Văn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, cô làm tôi giật hết cả mình.”
Anh ta nói lời khuyên nhủ: “Thật ra đây cũng có thể coi là một cơ hội để các cô rèn luyện, bây giờ cô và Trần Thịnh vẫn đang trong giai đoạn thực tập nên giám đốc Dụ mới để tôi dẫn dắt hai người, đến lúc hai người thành công chuyển lên nhân viên chính thức rồi, hai người sẽ phải tự mình gánh vác một phương.”
Hề Mạn vẫn cười cười