Ở một cửa vào nào đó cách đấy không xa, Hề Mạn nhìn thấy Đổng Tường Văn và Trần Thịnh. Hai người họ dường như cũng vừa mới tới, trên tay mỗi người đều đang kéo vali nhưng họ lại không hề gấp gáp đi vào trong, mà lại đứng đối diện nói chuyện với nhau.
Chắc chắn trăm phần trăm là hai người họ biết xe của ông chủ mình, nếu bọn họ nhìn thấy chiếc xe này rồi tò mò nhìn chằm chằm vào xe thì lát nữa cô xuống xe thế nào được.
Lúc này vẻ mặt Hề Mạn lập tức thay đổi: “Dừng xe, dừng xe ở chỗ này đi, đừng đi về phía trước nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giản Chước Bạch, tôi muốn xuống xe.”
Cuối cùng do cô hét quá lớn tiếng, cảm xúc có phần kích động nên Giản Chước Bạch cũng dừng xe ở ven đường.
Hề Mạn vội vàng mở cửa xuống xe, lấy vali ra, chào tạm biệt anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến sân bay.”
Bờ môi Giản Chước Bạch hơi mím lại, đường nét sắc bén của xương quai hàm căng ra tạo thành đường cong mạnh mẽ.
Đôi mắt đen láy của anh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đen láy như viên ngọc đó trào dâng lên một cảm xúc mãnh liệt không tên nhưng rất nhanh đã bị anh kiềm chế đè xuống. Giờ đây dường như trong đôi mắt đó chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo như băng: “Vội vàng cuống cuồng xuống xe như thế, cứ như sợ tôi có chuyện gì đó với cô ở bên ngoài vậy, cô như này là đang lo lắng sau khi giao dịch giữa chúng ta kết thúc, tôi sẽ dây dưa không dứt với cô sao?”
Hề Mạn bất chợt bị anh hỏi như vậy có hơi giật mình, cô còn chưa kịp mở miệng trả lời anh thì đã nghe thấy anh cười lạnh một tiếng, trong giọng nói lạnh lùng lại mang theo vẻ giễu cợt: “Hoặc cũng có thể là do tôi không biết giả vờ dịu dàng đóng vai quân tử như Thẩm Ôn, không thể điềm tĩnh tốt đẹp không nhiễm bụi trần, phong độ nhẹ nhàng như anh ta, không thể là kiểu người mà cô thích. Vậy nên cô cảm thấy nếu để người khác trông thấy tôi và cô đứng cạnh nhau sẽ khiến cô mất mặt đúng không?”
Cổ họng Giản Chước Bạch dâng lên nỗi niềm chua chát nghẹn ngào không tên, những câu nói này anh đã tự suy nghĩ trong lòng mình từ lâu nhưng bây giờ chính miệng nói những điều này ra trước mặt cô, anh cũng đã tự tay chà đạp chút kiêu ngạo tự tôn còn lại cuối cùng của một người đàn ông như mình xuống dưới lòng bàn chân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước nay anh luôn tự phụ, không coi ai ra gì, cũng chưa bao giờ cảm thấy kẻ giả nhân giả nghĩa như Thẩm Ôn có thể tốt đẹp hơn mình bao nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hết lần này đến lần khác, Thẩm Ôn đã ở bên cô từ nhỏ đến lớn, trong mắt cô, Thẩm Ôn sáng như ánh trăng sáng trên cao còn anh lại chẳng đáng một đồng.
Nếu như không phải lần này Thẩm Ôn làm tan nát trái tim cô, chỉ sợ cô cũng không bằng lòng liếc mắt nhìn anh nhiều thêm dù chỉ một lần.
Hóa ra cho dù cô vẫn đứng nguyên tại đó thì anh vẫn cứ không xứng với cô như thế, hoá ra ngay cả việc đơn giản như đưa cô đến sân bay thôi cũng có thể bị cô ghét bỏ.
Bờ môi dưới của Giản Chước Bạch hơi giật giật như thể nếm được vị mặn chát đang tràn ngập trong lòng mình. Cuối cùng anh cũng không muốn vì chuyện này mà khiến mối quan hệ với cô trở nên căng thẳng nên anh lại nói: “Ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Anh cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng, vội vàng lái xe rời đi.
Hề Mạn vẫn đứng im tại chỗ.
Chẳng qua cô chỉ không muốn hai người bọn họ chạm mặt với đồng nghiệp cùng đi công tác với cô thôi, không ngờ anh lại suy nghĩ nhiều như vậy, lại còn liên tưởng đến Thẩm Ôn nữa chứ.
Giờ đây trong đầu cô vẫn cứ văng vẳng những câu Giản Chước Bạch vừa mới nói, Hề Mạn hơi mím môi lại, đốt ngón tay đang cầm vali cũng nắm chặt lại.
-
Sau khi lái xe rời khỏi sân bay, Giản Chước Bạch không về nhà luôn mà lái xe lao nhanh trên những con đường ở trên không, đan xen khắp nơi.
Ngày cuối cùng trước khi lớp mười một nghỉ đông, sau khi tan học Hề Mạn phải trực nhật, Giản Chước Bạch giúp cô lau sàn phòng học và lau kính.
Sau khi làm xong việc, anh dùng một tay khoác hờ cặp sách lên bả vai, hững hờ đi xuống cầu thang cùng với cô: “Nghỉ đông cậu định làm gì?”
Trông có vẻ như tâm trạng Hề Mạn đang rất tốt: “Anh ba của tôi nói sẽ dạy tôi trượt tuyết.”
Lúc nghe thấy cô nói vậy, sắc mặt Giản Chước Bạc lập tức trầm xuống: “Nếu cậu thích trượt tuyết, tôi cũng có thể dạy cậu. Thẩm Ôn cũng không phải anh ruột của cậu, mỗi ngày cậu lẽo đẽo đi theo sau anh ta có gì hay ho chứ, hơn nữa anh ta lại còn lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, cậu thích anh ta à?”
Hề Mạn liếc mắt nhìn anh một cái, chầm chậm nói: “Có thể là không thích hoặc cũng có thể là thích.”
Trong lòng Giản Chước Bạch thấy không vui: “Cậu có biết thế nào là thích không?”
Hề Mạn nghiêng đầu, không nhịn được hỏi lại anh: “Thế cậu thật sự biết sao, cậu Giản?”
Bầu không khí im lặng bao trùm hai người họ hai giây, không đợi Giản Chước Bạch lên tiếng trả lời mình, Hề Mạn đã đổi chủ đề: “Cậu cũng đã lâu không học rồi, không thể nhân dịp nghỉ đông lần này đọc sách, làm bài tập bù một chút hay sao?”
Lỗ tai Giản Chước Bạch nghe mấy lời này đến nỗi mọc kén luôn rồi: “Lúc cậu đi cùng tôi có thể nói chuyện gì ngoài chuyện học tập không vậy?”
“Không thể.” Hề Mạn đút hai tay vào túi áo lông, hùng hồn nói như cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi là lớp phó học tập, đốc thúc cậu học là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi.”
Giản Chước Bạch khịt mũi cười nói: “Sao cậu không đốc thúc người khác đi?”
Hề Mạn bị anh hỏi vậy thì có phần ngập ngừng nhưng sau đó lại nói như chuyện đương nhiên: “Người khác lại không dính người giống như cậu, là cậu muốn thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi nên tất nhiên tôi cũng chỉ trông thấy cậu không nghiêm túc học tập thôi.”
“...”
Lúc chỉ còn hai bậc thang cuối cùng nữa là xuống đến lầu một, cô nhảy thẳng xuống luôn chứ không thèm bước xuống bình thường nữa, cái đuôi ngựa sau lưng cô cũng lắc lư qua lại mấy lần theo cú nhảy này.
Sau khi đứng vững, cô quay đầu lại nhìn anh: “Sắp đến cổng trường rồi, cậu đừng có tiếp tục đi theo tôi như thế nữa, hôm nay anh ba của tôi đến đón tôi, cậu mà đi theo thì sẽ bị anh ấy nhìn thấy đấy.”
Nghe cô nói vậy, vốn dĩ sắc mặt Giản Chước Bạch đã khó coi nay lại càng u ám hơn: “Dựa vào đâu mà anh ta tới đón cậu tôi lại phải tránh mặt, tránh xa cậu chứ? Sao nào, chẳng lẽ anh ta là vợ cả còn tôi là vợ bé à, nhìn thấy anh ta là tôi phải hạ thấp địa