Chỉ cần đề cập đến chuyện ba của Bạch Từ là anh ta không thể nào bình tĩnh đặc biệt khi nói đến cái chết của ông ấy. Chủ tịch Bạch Đăng Kỳ lắc đầu ngao ngán, ông không còn hơi sức đâu tranh cãi với thế hệ con cháu nhiều chỉ đành trực tiếp giải thích tất cả:
“Có phải tất cả sự việc đều do ông ngoại cậu kể lại đúng không? Để tôi nói cho cậu biết, tất cả điều đó đều là giả dối. Mẹ cậu hiện tại vẫn chưa chết mà có khi đã được ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu thương rồi.” Bạch chủ tịch dừng lại một lát quan sát sắc mặt của Bạch Từ, anh ta lắc đầu nguầy nguậy, miệng vẫn nói câu: “Ông đang nói dối.”
Bạch chủ tịch không để ý nữa, ông tiếp tục kể: “Năm xưa, mẹ cậu đã sớm có hôn ước với người mình yêu nhưng không hiểu lí do vì sao, trong một lần vô tình lại lọt vào mắt xanh của em trai tôi, chính là ba của cậu đấy Bạch Từ. Ba cậu yêu say đắm người phụ nữ không yêu mình, năm lần bảy lượt đều bị từ chối thậm chí có ý định bỏ cuộc. Nhưng ông trời không tuyệt đường người, công ty nhà đó rơi vào khủng hoảng kinh tế và phải nhờ đến sự giúp đỡ của Bạch gia mà Bạch gia chỉ đồng ý trong mối quan hệ liên hôn giữa hai nhà. Khi ấy tôi cũng cho rằng mẹ cậu cắt đứt hoàn toàn với tình cũ, an phận làm dâu nhà họ Bạch nhưng không, trước hôm em trai tôi xảy ra tai nạn 3 ngày đã bắt gian vợ mình và người tình cũ. Ba cậu đã đưa ra quyết định li hôn. Không biết trùng hợp hay gì, thời điểm đó gia đình nhà ngoại đối diện với nguy cơ phá sản, mẹ cậu khẳng định rằng cho Bạch gia làm nên sinh lòng căm hận, trả thù chồng. Và sự thật tối hôm đó, người cắt đứt phanh xe không ai khác chính là tên tình cũ của mẹ cậu, bà ta không hề lên chiếc xe đó và sau này nhờ nhà ngoại giúp đỡ, giả chết sang nước ngoài có cuộc sống mới.”
Từng câu từng chữ của Bạch chủ tịch đã làm sáng tỏ những uẩn khúc bao nhiêu năm nay của Bạch Từ nhưng làm sao anh ta có thể tin được chứ. Kí ức trong tuổi thơ của anh có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ đều yêu thương nhau nhưng tại sao sự thật lại tàn nhẫn như thế. Đáy mắt Bạch Từ đầy ắp đau thương, anh ta nhìn Bạch chủ tịch hét lớn:
“Ông nói dối. Ông có bằng chứng gì cho tôi tin tất cả những gì ông nói là sự thật chứ. Mẹ tôi yêu thương tôi như vậy, sao bà có thể làm ra những việc như thế.”
“Nếu chú không tin có thể về hỏi ông ngoại mình nhưng sự thật chính là như vậy.” Bạch Kỳ Thiên lên tiếng, anh tiến lên, một tay giữ lấy vai của Bạch Từ để tránh anh ta mất bình tĩnh xông về phía Bạch chủ tịch.
Trong khoé mắt Bạch Từ chứa vài giọt nước mắt đọng lại, anh ta cười lớn, một nụ cười chứa đầy cô liêu, tuyệt vọng. Nụ cười đó chợt tắt, đôi mắt lạnh lẽo ghìm chặt vào người Bạch Kỳ Thiên, anh ta nói:
“Có vẻ như điều gì anh đều có thể đoán được, kể cả suy nghĩ hay cảm xúc của tôi…”Nói đến đây, Bạch Từ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tư Hạ đang đứng phía đằng kia, anh ta câu lên một nụ cười âm hiểm: “... có một việc anh không thể lường trước được.”
Chân mày của Bạch Kỳ Thiên nhăn lại, anh khó nắm bắt được ý nghĩ trong câu nói kia của Bạch Từ. Chỉ khi có tiếng lên nòng súng từ vị trí Diệp Tư Hạ thì anh mới giật mình nhận ra.
“Kane, anh làm cái gì vậy?”
Bạch Thường Hi quá bất ngờ khi chứng kiến hành