Sau khi tỉnh lại, chỉ tầm một tuần sau Diệp Tư Hạ xuất viện. Cô biết được tin Thạch Thảo đã vào tù vì tội lợi dụng lỗ hổng tài vụ, bòn rút vài trăm triệu tiền mặt của Bạch thị. Không quá ngạc nhiên về việc này, cô ta là người lòng tham không đáy, lợi dụng cơ hội bên cạnh Bạch Kỳ Thiên đó rút lõi là chuyện hết sức bình thường.
Do còn một số việc muốn trực tiếp đối chất với Thạch Thảo nên Diệp Tư Hạ nằng nặc đòi Bạch Kỳ Thiên dẫn cô đến gặp cô ta. Ban đầu anh không đồng ý vì lo cho sức khoẻ của cô và đứa con trong bụng nhưng sau một hồi phụng phịu, cô nói với anh: “Là do anh sợ em làm tổn hại đến tình cũ của anh nên không muốn cho em đi gặp đúng không?”
Đến lúc này Bạch Kỳ Thiên lắc đầu ngao ngán, hết cách đành phải đưa cô đi đến nhà giam gặp Thạch Thảo.
Tại nhà giam, Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ ngồi đối diện với Thạch Thảo, phía góc phòng còn có hai cảnh sát. Diệp Tư Hạ nhìn thẳng vào gương mặt của Thạch Thảo, dù rất căm ghét cô ta nhưng cô vẫn phải thừa nhận, cô ta quả thật rất xinh, nét xinh của các tiểu thư kiêu sa quyền quý. Nhưng giờ đây, vẻ đẹp đó đã không còn mà thay bằng khuôn mặt xanh xao, hốc hác, người gầy sọp đi hẳn.
Cô không muốn dành quá nhiều thời gian để đánh giá kẻ đối diện nên trực tiếp hỏi thẳng:
“Vụ việc gắn bom vào xe là do cô làm hay Bạch Từ sai khiến?”
Đối diện với câu hỏi này, Thạch Thảo tỏ ra như mình không hiểu gì, yên lặng không trả lời. Trước khi bước vào căn phòng này, Diệp Tư Hạ đã nghe nói qua về việc thẩm vấn cô ta nhưng không thu lại được kết quả gì, vì thế đối với sự im lặng của Thạch Thảo, cô cũng không quá bất ngờ.
“Nếu cô không trả lời được, vậy chúng ta nói sang chuyện khác. Cô có bao giờ thắc mắc sao tôi có thể an toàn xuất hiện ở đám cưới ngày hôm đó không?”
Đúng như dự đoán, việc này đã thu hút được sự chú ý của cô ta. Thạch Thảo nhìn chăm chăm vào Diệp Tư Hạ, cô ta gằn mạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc tại sao mày thoát được chứ? Gậy sắt đánh không chỉ đánh vào người mà còn đánh vào đầu, làm sao mày có thể tỉnh lại?”
Diệp Tư Hạ nhếch môi cười châm biếm, cô thích nhìn cái vẻ điên cuồng ngu muội này của Thạch Thảo. Kẻ thua làm gì có tư cách chất vấn về vấn đề đúng sai với người thắng nhưng coi như có chút nhân từ, cô giải thích cho cô ta:
“Có phải dạo gần đây cô không thấy đứa em gái Thạch An đâu đúng không?”
Thạch Thảo ngỡ ngàng một lúc lục lại trí nhớ, quả thật cô ta không thấy đứa em gái mình đâu nhưng chỉ cho rằng nó giống như những lần trước ăn chơi bay nhảy ở đâu đó nên cô ta chẳng để ý nhiều. Giật mình nhận ra điểm bất thường, cô ta điên cuồng đứng dậy hét lên nhưng hai tay đã bị khoá lại ở ghế ngồi.
“Việc này có liên quan đến mày đúng không? Diệp Tư Hạ mày nói ngay, em gái tao ở đâu?”
Diệp Tư Hạ không trả lời ngay mà nói thầm gì đó vào tai Bạch Kỳ Thiên. Anh nhăn mày tỏ ra phản đối với ý kiến đó thì cô lại nói nhỏ: “Không phải còn anh ở đây sao.”
Suy nghĩ một lúc, Bạch Kỳ Thiên bước ra khỏi phòng gọi một cuộc điện thoại, lúc anh đi vào thì hai cảnh sát nhận được lệnh từ cấp trên rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn ba người, Bạch Kỳ Thiên trở về vị trí ngồi cạnh Diệp Tư Hạ.
Thạch Thảo ngỡ ngàng về chuyện đang xảy ra, cô ta quay lại chất vấn Diệp Tư Hạ:
“Mày làm vậy là có ý gì? Tại sao cảnh sát đều ra ngoài?”
Trái ngược hoàn toàn với vẻ vội vã, lo sợ của cô ta thì Diệp Tư Hạ lại vô cùng bình thản.
“Muốn giải thích một số việc cho cô thôi. Tôi nói cho cô một bí mật…” Cô liếc nhìn Thạch Thảo, nói ngập ngừng khiến cô ta vô cùng nóng vội. “...người nằm sống thực vật trong bệnh viện chính là em gái cô, Thạch An.”
Thạch Thảo chợt bật cười lớn, cô ta rõ ràng không tin: “Mày định lừa tao đúng không? Tao không tin.”
Diệp Tư Hạ nhún vai, tỏ ý chẳng quan tâm, bắt cô trả lời câu hỏi, cô đã nói nhưng chính cô ả lựa chọn không tin.
“Tuỳ cô thôi. Quên mất kể cho cô một chuyện nữa. Em gái của cô trong buổi tiệc rượu tối hôm trước đó đã cố tình chuốc thuốc mê cho tôi rồi lừa tôi vào phòng nghỉ, định gọi vài tên đàn ông đến dàn dựng thành vở kịch đáng xem. Nhưng cô ta ngu ngốc ở chỗ, dùng bản thân làm mồi nhử mấy tên kia vào phòng rồi cô ta tiến vào trước, tráo đổi trang phục với tôi. Hôm đó quả thật hai người chúng tôi tráo đổi trang phục nhưng bọn đàn ông kia vào lập tức bị người của tôi bắt lại. À quên mất một điều, tôi còn đánh tráo ly nước đó nữa, chắc em gái cô uống mất rồi. Thật đáng tiếc, cô