“Cái gì?” Âm lượng của Diệp Tư Hạ chợt vọt lên cao, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc. Biểu cảm của cô chỉ khiến Bạch Kỳ Thiên thấy buồn cười hơn, “Anh không hề biết được giọng em lớn thật đó.”
Nhưng cô nào để anh phân tâm sang chuyện khác, Diệp Tư Hạ liên tục dồn dập tra hỏi anh. Cuối cùng, Bạch Kỳ Thiên cũng phải giơ tay xin hàng với hành động làm nũng của cô.
Anh ôm cô vào trong lòng, kể cho cô nghe toàn bộ kế hoạch của mình từ lúc bắt đầu bay sang Mỹ. Ngay từ khi ở sân bay, Bạch Kỳ Thiên đã phát hiện ra có người theo dõi mình nhưng anh vẫn thản nhiên coi như không biết vì không nắm rõ được kế hoạch của đối phương. Vấn đề của công ty con bên Mỹ chỉ hai ngày là anh đã sắp xếp xử lí ổn thoả nhưng gần đến hôm trở về thì có một biến cố xảy ra, đó là anh bị một nhóm lạ mặt tấn công.
Nghe anh kể, anh bị bọn họ đánh lén từ phía sau nên chưa kịp đánh trả đã hôn mê bất tỉnh. Quả thật khi tỉnh lại anh đã bị Bạch Từ và Thạch Thảo thuê một nhà tâm lý học về thôi miên và sắp xếp lại kí ức.
Khi nghe anh bị đánh trọng thương, nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống. Cô chui ra khỏi lòng anh, ngẩng mặt lên nhìn anh đầy thương xót. Đối diện với đôi mắt rưng rưng đầy nước, Bạch Kỳ Thiên chỉ biết hôn nhẹ lên mắt cô, lau đi những giọt nước mắt kia, an ủi: “Không sao. Tất cả mọi chuyện đã qua rồi.”
Để cô bình tâm lại một lúc, anh mới tiếp tục kể. Sau khi bị thôi miên, đầu anh rất hay bị choáng váng, nhiều lúc còn bị tiền đình. Thời gian đó, gần như anh toàn làm theo sự chỉ đạo của Bạch Từ và Thạch Thảo, hoàn toàn không có một chút ý kiến của bản thân.
Tình trạng này kết thúc khi Lâm Ảnh Quân và Trác Phong tìm đến anh. Ban đầu hai người họ không nghi ngờ quá nhiều khi gặp anh vì ngoại trừ kí ức về Diệp Tư Hạ, kí ức của những người khác gần như không bị đảo lộn mấy. Chỉ là khi nhắc đến tên cô, Bạch Kỳ Thiên hoàn toàn không tỏ ra có chút quen thuộc, đến lúc đấy khiến hai người kia mới nghi ngờ, trói anh lại mang đi kiểm tra. Đến khi “bắt được bệnh” thì Trác Phong đã tìm được một bác sĩ tâm lý khác thôi miên trả lại kí ức cho anh. Và từ việc này, Bạch Kỳ Thiên đã giả bệnh thuận nước đẩy thuyền theo kế hoạch của bọn Bạch Từ và trở về nước.
Diệp Tư Hạ vừa nghe anh nói vừa mân mê nghịch bàn tay của đặt trên eo mình. Cô quay mặt lại nhìn anh, hỏi:
“Có nghĩa là bữa tiệc đính hôn đó hoàn toàn nằm trong kế hoạch của anh hết sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Kỳ Thiên gật đầu, không phủ nhận ý kiến của cô.
“Thế mà anh nhẫn tâm nhìn em bị đối xử như vậy sao? Một mình đối đầu với hàng vạn lời bàn tán, anh cho rằng em đủ mạnh mẽ tới mức có thể tự chống chọi được sao?”
Trước những lời chất vấn của cô, Bạch Kỳ Thiên đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ xinh đang tỏ vẻ dỗi hờn, nói:
“Tối hôm đó chứng kiến em bị đàn áp như vậy, anh rất khó chịu, rất tức giận. Có lẽ chỉ một phút nữa thôi anh sẽ tiến lên ôm lấy em, tuyên bố rằng người anh yêu là Diệp Tư Hạ mặc kệ cái kế hoạch chết tiệt kia. Khoảnh khắc em bước ra khỏi cánh cửa chỉ để lại một bóng lưng nhỏ khiến trái tim anh đau đớn vô cùng. Anh chẳng khác nào một kẻ vô dụng không bảo vệ được người mình yêu mà phải khiến cho cô ấy chịu bao đau thương trong kế hoạch của mình.”
Nói xong, Bạch Kỳ Thiên đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi Diệp Tư Hạ. Thời gian đó đối với hai người như một màn tra tấn cực hình, nhớ nhung đối phương nhưng chỉ được phép giả ngơ lạnh nhạt. Diệp Tư Hạ cũng bị cuốn theo nụ hôn đó, từ nụ hôn nhẹ nhàng dần trở thành nụ hôn sâu nhưng thật may cô vẫn còn