Dợm bước lên thềm, một tòa tiểu viện xưa cũ giản dị nằm sâu trong rừng mai trên đồi xanh.
Tuy Phong Thiên Nhai chưa từng nghĩ rằng Mai Nguyệt cư sẽ lộng lẫy được bằng Diễm lâu, nhưng tiểu viện này lại mộc mạc chân chất ngoài dự đoán của nàng. Đừng nói là Diễm lâu, nơi đây thậm chí còn kém cả một hộ dân bình thường trong thành trấn. Nếu phải đưa ra một nơi đôi phần giống nó, Phong Thiên Nhai chỉ có thể nghĩ đến đỉnh Thiên Nhai của nàng.
Nhưng khi đứng trước Mai Nguyệt cư, Phong Thiên Nhai vẫn ngắm nghía xung quanh. Nàng thầm nhủ, nơi đây gạch xanh ngói xám, giản dị tự nhiên song lại có nét tĩnh mịch rất riêng.
Khác với đỉnh Thiên Nhai, đứng trên đỉnh Thiên Nhai, thứ người ta cảm nhận được là sự bát ngát mênh mông cùng khoáng đạt rộng rãi, nhưng đước trước Mai Nguyệt cư, họ chỉ có thể cảm thấy cô tịnh đìu hiu, không có bạn bè thân thích, không có láng giềng hàng xóm, đến cả chim muông dã thú cũng bặt hơi —– Thứ ùn ùn kéo đến chỉ có tịch lặng.
Trước Mai Nguyệt cư là một rừng mai nhỏ, giờ đang độ cuối thu, cành mai đơm nụ lấm tấm, đỏ thẫm cũ kỹ buồn rầu như điểm xuyết thêm vào bức tranh cây rừng vàng úa lụi tàn xung quanh.
Lung Ngọc đi đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ của tiểu viện, ngoảnh đầu mời mọi người, “Vào thôi.”
Lưu Ly Dạ đi sau lưng Lung Ngọc, “Đi nào đi nào, rong ruổi lâu như vậy, người muốn rã cả rồi. Lung Ngọc, tỷ mau chóng chuẩn bị rượu ngon nhé.”
Phong Thiên Nhai dìu Yến Cô Minh vào sân, nàng nhìn hai người trước mặt, khẽ hỏi Yến Cô Minh: “Yến tử, trước đây chàng từng ngụ lại đây à?”
Yến Cô Minh: “Sao thế?”
Phong Thiên Nhai: “Nơi này không tệ.”
“Ha.” Yến Cô Minh cười nhẹ, Phong Thiên Nhai nhận thấy lồng ngực hắn khẽ run.
“Sao vậy, chàng cười cái gì?”
Yến Cô Minh nhỏ giọng: “Em biết chủ nhân vốn có của tòa tiểu viện này là ai không?”
Phong Thiên Nhai: “Sao ta biết được.”
Yến Cô Minh: “Đây vốn là nơi ở của một người điên.”
Phong Thiên Nhai: “Người điên?”
“Ừ.” Yến Cô Minh đáp, “Là một người điên, một ni cô già hóa điên. Bà ta luyện công phu tà môn, sau đó tẩu hỏa nhập ma, cơ thể và công lực tổn hao rất nhiều. Mỗi bận trăng tròn phải giết tế một đồng tử, uống máu trị thương. Em có thấy rừng mai trước cổng không, dưới gốc cây nào cũng chôn xác một đứa trẻ.”
“…” Phong Thiên Nhai nghe mà lợm giọng, rất lâu sau mới hỏi, “Cái tên Mai Nguyệt cư, chẳng nhẽ từ đó mà ra?”
Yến Cô Minh cười khẽ đôi tiếng, xem như trả lời. “Giờ thì em đã biết tại sao xung quanh đây không có người rồi.”
Phong Thiên Nhai cười khan. Cái tên Mai Nguyệt cư này nghe ra êm dịu nhẹ nhàng, nào ngờ lại có sự tích sởn gai ốc như thế. Nàng hỏi Yến Cô Minh: “Thế bây giờ ni cô già kia đâu rồi?”
Yến Cô Minh: “Chết rồi.”
Phong Thiên Nhai liếc hắn, Yến Cô Minh không mảy may giấu diếm. “Là ta đã giết.” Phong Thiên Nhai hỏi: “Có người ra tiền mua mạng bà ta à?” Yến Cô Minh lắc đầu, “Không, là ta tự giết.” Phong Thiên Nhai gật gù, bảo: “Tốt lắm, bà ta gây nhiều tội ác, chàng giết là phải.”
Yến Cô Minh: “Chỉ là ta muốn có tòa tiểu viện này.”
Phong Thiên Nhai: “…”
Phong Thiên Nhai cảm thấy mình như đã quen với tính tình của Yến Cô Minh, nàng dùng cùi chỏ huých hắn, hỏi: “Sao lại muốn có nó?”
Yến Cô Minh chần chừ một lúc, đáp: “Nơi đây ít người, cũng khá khuất nẻo, ta muốn… muốn thu xếp cho Lung Ngọc ở đây.”
“Ra là thế.” Phong Thiên Nhai nói, “Nhưng chỗ này hẻo lánh như vậy, ngoài cổng lại chôn cả một đống xác chết, một mình Lung cô nương sống ở đây không sợ sao?”
Yến Cô Minh: “Ha, nàng ấy đương nhiên không sợ.”
Trong lúc nói chuyện, Lung Ngọc đã đưa người đến trước một gian phòng. Tòa tiểu viện này chỉ có hai phòng ở, Lung Ngọc bảo Yến Cô Minh: “Yến lang, chàng và Phong cô nương ở đây nhé.”
Yến Cô Minh ngước mắt nhìn thoáng qua nàng ta, gật đầu: “Đa tạ.” Phong Thiên Nhai hành lễ với Lung Ngọc, rồi dìu Yến Cô Minh vào phòng.
Bên ngoài, Lung Ngọc lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, ngoảnh bước rời đi. Nhưng vừa xoay lại, đã chạm phải ánh mắt của Lưu Ly Dạ đang khoanh tay đứng sau lưng. Lưu Ly Dạ hất cằm ra ngoài, Lung Ngọc khẽ cau mày, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người đi ra khỏi cổng viện mới bắt đầu trò chuyện.
Lưu Ly Dạ hỏi: “Tỷ nhận ra rồi?”
Vẻ mặt của Lung Ngọc không nhiều cảm xúc lắm. “Ý đệ là gì?”
“Ô.” Lưu Ly Dạ liếc một cái, bảo: “Nữ nhân đúng là thích giả ngơ, tỷ nói xem ý ta là gì?”
Lung Ngọc: “Ta nhận ra mà.”
Lưu Ly Dạ nhìn Lung Ngọc thật kỹ, như muốn bắt lấy từng chút biểu cảm trên gương mặt nàng.
Lung Ngọc thấy ánh mắt gã, cười khẽ, từ tốn hỏi: “Sao đệ lại nhìn ta như thế?”
Lưu Ly Dạ lắc đầu.
Lung Ngọc xoay người, lại nói: “Tiểu đệ, đệ có biết trước đây ta cho rằng bên cạnh lãng nhân sẽ không thể có ai khác không?”
Lưu Ly Dạ: “Đúng là thế.”
Lung Ngọc: “Dù có đắm say thì sẽ có lúc nhạt bớt, như tình cảm của chàng đối với ta… Chỉ có thiên hạ vô bờ bến mới là chốn về cuối cùng của lãng nhân.” Nàng nói mãi nói hoài, khe khẽ cúi đầu, đôi mắt đen huyền nhìn chiếc lá xác xơ dưới đất. “Nhưng con người ấy à, liều lĩnh một đời, sau rốt vẫn sẽ có lúc mệt mỏi…”
Lưu Ly Dạ: “Lãng nhân hiếm khi cảm thấy mệt.”
Lung Ngọc: “Hiếm khi, nhưng không phải là không có.”
Lưu Ly Dạ nghẹn lời.
Lung Ngọc điềm nhiên: “Nếu một người đã mệt lại không có chốn để ngơi chân, có phải là quá đáng thương rồi không?” Lung Ngọc ngoái đầu nhìn Lưu Ly Dạ, làn gió thoảng e ấp hương thơm trên người nàng. “Không chỉ chàng, còn có đệ… Tiểu đệ, a tỷ già rồi, không muốn dời gót nữa, a tỷ sẽ mãi chờ ở đây.”
Lưu Ly Dạ nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng đã không còn trẻ nữa, nếu cứ theo tuổi tác, thì thực sự không thể nào lại hào hoa như thuở nao. Nhưng thế thì đã sao? Lưu Ly Dạ đã đi khắp đại giang Nam Bắc, gặp qua vô số người, gã từng trông thấy rất nhiều nữ nhân dung mạo như hoa, quyến rũ vô ngần, nhưng ai đã sánh được với Lung Ngọc chứ?
Vậy mà một nữ nhân như thế lại dùng thái độ hèn mọn đến kia, đơn độc sống qua ngày giữa chốn