Một đêm ngất ngưỡng, tỉnh mộng chẳng hay đang ở chốn nao.
Có lẽ là do đi đường quá nhọc, có lẽ là do nỗi cô đơn và yên ắng chỉ riêng Mai Nguyệt cư mới có, hai gã lãng nhân say trọn một ngày.
Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh chung phòng, lúc hắn tỉnh giấc, trời đã xâm xẩm tối. Trong phòng không chong đèn, tù mù.
Yến Cô Minh nằm trên giường, Phong Thiên Nhai dời ghế gỗ đến ngồi bên giường. Khi thức giấc còn hơi mơ màng, lãng nhân mở mắt trông thấy Phong Thiên Nhai, hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Phong Thiên Nhai cười khì đôi tiếng, cầm túi giấy dầu bên cạnh lên, không còn nóng nữa. Nàng mở túi, bên trong là ba cái bánh bao.
Phong Thiên Nhai đưa bánh cho Yến Cô Minh, nói: “Nguội rồi, ai bảo giờ này chàng mới dậy.”
Yến Cô Minh ngó bánh bao, chống tay xuống giường, chậm chạp ngồi dậy. Phong Thiên Nhai thấy hắn vất vả, đưa tay dìu. Yến Cô Minh ngồi lên, đón lấy bánh bao, ngoạm hai miếng hết một cái, chớp mắt đã ăn sạch.
Phong Thiên Nhai chống bên giường ngắm lãng nhân ăn, vừa nhìn vừa hỏi: “Yến khờ, chàng biết không?”
“Ừm?” Yến Cô Minh vừa thức giấc, giọng vẫn trầm khàn như say, có vẻ uể oải.
Phong Thiên Nhai: “Đêm qua ta không ngủ được, cứ mãi ngắm chàng.”
“…” Miếng bánh bao cuối cùng mới được Yến Cô Minh cắn quá nửa, nghe Phong Thiên Nhai nói thế chợt khựng lại một chốc, sau đó mới nhai trọn.
Phong Thiên Nhai: “Chàng say như chết ấy.”
Yến Cô Minh: “…”
“Ha.” Phong Thiên Nhai cười một tiếng, nói: “Trước đây ta từng thấy chàng uống nhiều hơn vậy, sao lại không say như lần này?”
Yến Cô Minh ăn hết bánh bao, chắc bụng hơn đôi chút, hắn dịch người tựa vào tường, ánh mắt bình thản lại sâu lắng.
“Say thế thì sao?”
Phong Thiên Nhai: “Chàng thích uống say à?”
Yến Cô Minh duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phong Thiên Nhai, đáp: “Không thích.”
Phong Thiên Nhai: “Bấy nhiêu người uống rượu chẳng phải đều vì muốn say à, sao chàng lại không thích?”
Lãng nhân rũ mắt, chăm chú nhìn bàn tay bé nhỏ được tay mình phủ lấy, đáp bừa: “Nguy hiểm.”
Phong Thiên Nhai hiểu ý hắn. “Ừ, say rồi dễ bị kẻ khác lợi dụng.” Yến Cô Minh nhướng mày, xem như đã trả lời. Phong Thiên Nhai bảo: “Nhưng từ lúc ta gặp chàng, chàng đã say rất nhiều lần rồi.”
Yến Cô Minh: “Đao kiếm sẽ chẳng bao giờ say thật sự, chỉ có sách vở mới thế.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, nhìn tay mình đang bị Yến Cô Minh nghịch tới nghịch lui, nói: “Nhột quá đấy.” Yến Cô Minh không đáp, Phong Thiên Nhai lại hỏi: “Thú vị không?”
Bấy giờ, Yến Cô Minh mới ngước mắt lên nhìn Phong Thiên Nhai. Tuy vết thương trên mặt chưa lành nhưng Yến Cô Minh lại tháo hết vải băng ra, nửa gương mặt bầm dập, nàng ngồi rất gần hắn, trông rất rõ vết sẹo kia.
Phong Thiên Nhai đưa tay vuốt bên mặt không bị thương, nói: “Nào, Yến khờ, cười cái coi.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai thấy hắn vẫn im lặng, lại dỗ dành: “Mặt giờ quá dữ rồi, cười cái đi, để sư phụ xem có đẹp hơn chút nào không.”
Yến Cô Minh nghiêng đầu tránh tay Phong Thiên Nhai, “Đừng nghịch ngợm nữa.”
“Khì.” Phong Thiên Nhai rụt tay lại, nói: “Bàn chuyện chính đây, lát nữa sang chỗ Lung Ngọc thay thuốc, thuốc thang đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“…” Yến Cô Minh thoáng nhìn vẻ mặt của Phong Thiên Nhai, đoạn cụp mi xuống, khẽ bảo: “Bé con, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”
Phong Thiên Nhai: “Tại sao?”
Yến Cô Minh im lặng, hắn không biết mình nên giải thích với Phong Thiên Nhai thế nào, trong lúc trù trừ lại nghe Phong Thiên Nhai cười khẽ, nàng duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt má Yến Cô Minh, bảo: “Dù chàng có nghĩ gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ chỉ đáp lại bằng hai chữ ngày thường chàng hay nói thôi.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, “Hai chữ nào?”
Phong Thiên Nhai: “Không sao.”
“…” Yến Cô Minh không nói gì, Phong Thiên Nhai lại tiếp: “Lúc chàng và Lưu Ly Dạ ngủ, Lung Ngọc đã đưa ta đi xem cây thuốc nàng ấy hái và đan dược nàng ấy điều chế.”
“Ha.” Yến Cô Minh cười khẽ, nói: “Đống đan dược kia của nàng ấy, chạm vào một cái là lên đường ngay.”
“Hơ…” Phong Thiên Nhai cười khan, “Phần lớn quả là độc, có điều độc và thuốc chung một nhà, chỉ cần có nguyên liệu, muốn luyện chế thế nào cũng được. Cho nên…” Phong Thiên Nhai vỗ vai Yến Cô Minh, nói tiếp: “Cho nên, chàng đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, chuyên tâm dưỡng thương mới là việc nên làm.”
Yến Cô Minh lặng lẽ nhìn Phong Thiên Nhai, ánh mắt chứa đựng ý vị khó nói, Phong Thiên Nhai bị hắn nhìn đến mức nóng mặt, huých một cái. “Làm gì nhìn ta thế?”
Yến Cô Minh: “Sao, ta không thể ngắm em à?”
Phong Thiên Nhai: “Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa.”
Yến Cô Minh cười khẽ, tay thêm chút sức, kéo Phong Thiên Nhai đến bên. Mặt họ kề sát nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau.
Phong Thiên Nhai thoáng run, hỏi: “Chàng lại lên cơn gì nữa đấy, sắp xô phải nhau rồi.”
“Sắp, chứ chưa.”
Nói về tán tỉnh thì Phong Thiên Nhai nào phải đối thủ của lãng nhân.
Chất giọng của Yến Cô Minh trầm khàn, chậm rãi buông từng lời từng chữ, hơi thở ấm áp mơn trớn da mặt của Phong Thiên Nhai, xen lẫn mùi máu và mồ hôi trên người hắn kết thành hương vị chỉ riêng nam nhân mới có, mặt mày Phong Thiên Nhai càng lúc càng nóng.
Có điều, tán tỉnh Phong Thiên Nhai không bằng Yến Cô Minh, nhưng võ học thì nàng có thể dẫm bẹp Yến Cô Minh.
Lúc môi Yến Cô Minh chừng như buông xuống, nàng đẩy phắt hắn ra —–
“Muốn chết hả!”
“Ư —–!” Yến Cô Minh đâm sầm vào bức tường đằng sau, đau đớn rên lên.
Phong Thiên Nhai hơi phồng mũi, thở hổn hển. Yến Cô Minh hết đau, ngẩng đầu lên.
Phong Thiên Nhai: “Chàng… Sao chàng lại nhìn ta như vậy?”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai ngó Yến Cô Minh, bỗng dưng nàng như chú ý đến một thứ gì đó, ánh mắt lướt xuống thân dưới của hắn. Lúc nhìn thấy