Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên vẫn như mọi khi, dậy từ rất sớm và thể dục xung quanh khuôn viên nhà, đã lâu lắm rồi anh không được tận hường khoảng thời gian yên tĩnh thế này.
Còn Tô Vân Nhi và Tô Hồ cũng không biết đi đâu từ bao giờ. Diệp Thiên cũng không quan tâm vì khó khăn lắm anh mới có thời gian nhàn rỗi một chút.
Buổi trưa ăn cơm xong, Diệp Thiên định ra ngoài tới nhà họ Diệp nhưng vừa tới cửa liền thấy một cô gái trẻ trung đứng trước cửa, cô ta muốn vào trong nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
“Đứng lại, cô định làm gì hả?”
Tên bảo vệ chừng ba mươi tuổi, da ngăm đen, ánh mắt đầy u ám tạo cho người ta một cảm giác không mấy thoải mái.
“Tôi, tôi đến đây tìm người.” Cô gái tên Kim Viên Viên lên tiếng dè dặt, bộ dạng vội vã.
“Tìm người, cô tìm ai?”
Tên bảo vệ cau mày nhìn Kim Viên Viên một lượt, cô ta cũng thật xinh đẹp.
Không phải cô ta là người yêu của thiếu gia nào bên trong chứ?
Tên bảo vệ này sống ở đây cũng đã năm năm rồi những chuyện thế này cũng không phải là lần đầu gặp.
“Tôi, tôi tìm Diệp Thiên, anh ấy hình như sống ở đây.” Kim Viên Viên nói thật.
Nhà họ Kim mặc dù xếp vào hàng bậc trung, cũng được coi là một gia tộc nhưng người sống ở Vân Đỉnh Thiên Cung, một khu biệt thự xa hoa bậc nhất thủ đô đều là những nhân vật tai to mặt lớn, Kim Viên Viên chỉ sợ nói sai đắc tội người khác.
“Diệp Thiên? Ở đây hình như không có người này.” Tên bảo vệ lắc đầu, trong lòng lại có vẻ vui vui. Không phải cô gái này đi nhầm nơi rồi chứ?
“Không có? Không phải chứ? Tôi nghe nói anh ấy sống ở đây.” Kim Viên Viên thay đổi sắc mặt, mặt sắp đỏ lên đến nơi.
Nếu như tìm không được Diệp Thiên thì anh cô ta xong thật rồi.
“Anh bảo vệ, hay anh tạo điều kiện cho tôi vào trong tìm được không ạ?”
“Vậy không được.” Tên bảo vệ lắc đầu.
“Những người sống ở đây đều là những nhân vật tầm cỡ, cho cô vào trong lỡ xảy ra chuyện gì tôi không gánh nổi hậu quả đâu.”
Hả? Vừa nghe vậy Kim Viên Viên cuống cả lên. Mắt cô đỏ lên suýt chút thì bật khóc.
Thấy vậy tên bảo vệ rất đắc ý.
“Thế nhưng…” Chỉ thấy hắn nghiến răng bày ra bộ dạng làm khó.
“Thế nhưng cái gì?” Kim Viên Viên vui mừng, cuống lên hỏi.
“Thế nhưng, thấy cô đáng thương, tôi có thể cho cô vào, có điều, để đảm bảo an toàn tôi phải kiểm tra cô đã.”
“Thật sao?” Kim Viên Viên vui mừng ra mặt, cô thật sự cảm động.
“Cảm ơn anh, tôi đồng ý kiểm tra.”
Tên bảo vệ gật đầu quay người đi về phía phòng nghỉ của mình.
“Đã vậy thì cô vào đây với tôi.”
Hả? Kim Viên Viên cau mày.
“Không phải anh bảo kiểm tra sao? Sao lại…” Kim Viên Viên đơ người. Kiểm tra thì cô đồng ý nhưng một nam một nữ đi vào phòng, Kim Viên Viên vẫn thấy lo sợ.
“Đương nhiên là kiểm tra rồi, nhưng thiết bị kiểm tra đều trong này, đây là lưu trình bình thường, đều phải tuân thủ.” Tên bảo vệ nói rất nghiêm túc, nhưng dục vọng trong đôi mắt hắn đã không thể nào giấu nổi nữa.
Đây là một cực phẩm khó lắm mới có được, nếu như có thể xả một chút thì mất mười năm tuổi thọ cũng đáng.
“Anh bảo vệ, anh xem, có thể kiểm tra ở bên ngoài không?” Kim Viên Viên cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thấy vậy, tên bảo vệ tối sầm mặt mày, cố ý bày ra bộ dạng đang làm tròn trách nhiệm.
“Cô gái, đây là công việc của tôi, nếu cô thấy có chỗ nào không thoả đáng thì có thể rời đi, nhưng nếu như không kiểm tra thì tuyệt đối không thể vào.”
Nghe vậy, Kim Viên Viên càng rối bời. Đi thì cô lại sợ hãi, nhưng không đi thì anh cô thật sự không thể nào cứu được nữa.
Kim Viên Viên thật sự bị làm khó.
“Cô đã không tin tưởng tôi thì thôi cô đi đi, đừng ở đây cản trở tôi làm việc.” Tên bảo vệ lên tiếng đuổi bắt đầu đuổi người. Hắn biết Kim Viên Viên rất vội nên chơi trò vờ tha để bắt thật. Hắn không tin Kim Viên Viên có thể bỏ đi như thế.
Quả nhiên, Kim Viên Viên do dự một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý.
“Được, tôi đồng ý.” Kim Viên Viên cắn răng, vì anh trai mình, cô bằng lòng hy sinh.
“Được rồi,
Tới lúc đó, không phải mình muốn thế nào thì được thế ấy sao? Quay thêm cái clip doạ cô ta, cô ta cũng không dám nói gì.
Ha ha ha.
Tên bảo vệ vô cùng đắc ý, suýt chút nữa hắn không kiềm chế được mà bật cười lên.
Kim Viên Viên đứng phía sau, nhìn căn phòng bừa bộn bẩn thỉu, cô đã bắt đầu hối hận. Nhưng vì để cứu anh trai, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Vả lại, ngộ nhỡ là do cô nghĩ quá nhiều thì sao? Kim Viên Viên ôm hy vọng rồi cố trấn tĩnh bản thân.
“Cô vào đây, yên tâm, chỉ cần kiểm tra một chút thôi, không mất thời gian đâu.” Tên bảo vệ mở cửa, cười đắc ý.
Chỉ cần một bước chân cuối cùng nữa thôi, cô gái xinh đẹp trước mắt sẽ là người con gái của hắn.
“Được.” Kim Viên Viên nghiến răng đồng ý và đi vào trong.
Thấy Kim Viên Viên sắp đi vào, mắt tên bảo vệ mở to. Chỉ còn một chút nữa thôi.
“Đứng lại.”
Thế nhưng thấy Kim Viên Viên đã đặt nửa bàn chân vào căn phòng chó chết đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên ngăn lại.
Kim Viên Viên dừng chân quay đầu lại, khi nhìn thấy Diệp Thiên đứng đó cô vô cùng bất ngờ, tiếp đó là vui mừng khôn tả. Kim Viên Viên quay người lại, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.” Kim Viên Viên bất ngờ lên tiếng, nghĩ tới anh mình sắp được cứu mà cô suýt chút nữa thì trào nước mắt.
“Anh Diệp Thiên, em xin anh, bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu anh trai em, em xin anh, chỉ cần anh cứu anh ấy, anh muốn gì em cũng đồng ý.”
Kim Viên Viên vội vàng cầu xin Diệp Thiên nhưng câu nói cuối cùng của cô vừa dứt lời cũng là lúc mặt cô đỏ lựng lên. Cũng vì anh trai mình, làm bất cứ thứ gì cô cũng bằng lòng.
Cho dù Diệp Thiên đưa ra yêu cầu gì, cô cũng không từ chối.
“Đừng vội, vừa đi vừa nói.” Diệp Thiên cười nói, ấn tượng mà Kim Viên Viên để lại cho anh cũng khá tốt đẹp, nếu có thể giúp anh vẫn cố gắng giúp cô.
“Vâng, vâng, cảm ơn anh Diệp Thiên.”
Kim Viên Viên không kiềm chế được cảm xúc, cô kéo Diệp Thiên vội đi nhưng vừa đi được mấy bước liền bị ngăn lại.
“Em gái, cô em có ý gì đây?”
Kẻ ngăn hai người bọn họ lại không ai khác chĩnh là tên bảo vệ khi nãy. Lúc này hắn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt tức tối, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên đi cho rồi.
Vừa rồi còn thiếu chút nữa là hắn đã thành công rồi. Không ngờ đúng lúc quan trọng quyết định thì lại bị tên tiểu tử phá hoại.
Mẹ kiếp, một cơ hội tốt như vậy. Bố mày, bố mày hôm nay phải giết mày đi.