"Ý gì là sao hả?" Kim Viên Viên ngơ ngác chẳng hiểu sao.
Tên bảo vệ kia cau mày không để ý đến cô, hắn ta nhìn về phía Diệp Thiên bằng ánh mắt tôi độc: "Ê thằng kia, mày là ai, đứng đây làm gì?"
Diệp Thiên còn chưa trả lời câu hỏi của hắn ta thì Kim Viên Viên đã nhảy ra trước: "Này anh kia, anh ăn nói kiểu gì vậy? Đây là anh Diệp Thiên, không phải thằng nọ thằng kia. Mà anh ấy ở đây sẵn rồi mà, anh nói xem còn có thể làm gì nữa hả?"
"Hử?" Tên bảo vệ nghe vậy, săm soi Diệp Thiên. Hắn ta thấy Diệp Thiên ăn mặc phổ thông, mặt còn lạ hoắc lạ huơ, nên ánh mắt của hắn ta đầy ngập sự coi thường. Gì mà sống ở đây chứ, bốc phét thì có ấy. Chỉ lừa được mấy con bé như Kim Viên Viên thôi, đúng là đồ không biết xấu hổ: "Ê ranh, mày sống ở đây à, thế đưa tao coi giấy phép nhà đất cái nào? Không thì đưa cái thẻ ra vào đây tao coi?"
Tên bảo vệ mở mồm hỏi bằng cái giọng khinh thường, hắn ta thấy Diệp Thiên không trả lời, mặt càng vênh váo rõ: "Sao hả? Không móc đâu ra được đúng không? Không có thì mau cút đi." Tên bảo vệ lên giọng răn đe Diệp Thiên xong, lại quay qua nhìn Kim Viên Viên, ánh mắt của hắn ta chẳng buồn che giấu nữa: "Còn cô em thì tiếp tục đi kiểm tra với anh đi, không thì đừng hòng được rời khỏi đây."
Kim Viên Viên nghe vậy, cô bàng hoàng vô cùng, sau đó vừa tức vừa lo sợ: "Hừ, sao tôi phải nghe anh hả? Tôi thấy anh đây chẳng có ý tốt gì cả." Giờ thì Kim Viên Viên hiểu rồi, rõ là tên bảo vệ này có mưu đồ xấu xa với cô. Gì mà kiểm tra chứ, muốn sàm sỡ cô thì có. May mà Diệp Thiên tới kịp thời, không thì cô cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa: "Anh Diệp Thiên, mình đi thôi, không cần để ý đến hắn ta nữa." Kim Viên vừa nói vừa kéo Diệp Thiên định mau chân rời khỏi. Anh cô còn đang đợi cứu mạng đây này.
"Muốn đi à? Đứng lại đó cho tao." Tên bảo vệ kia thấy mình bị coi thường, hắn ta tức giận khôn nguôi. Vọt lên chặn đường Diệp Thiên và Kim Viên Viên, đồng thời đóng cánh cửa ra vào khu dân cư lại: "Hôm nay tao muốn xem xem, nếu không có cái gật đầu của tao thì ai có thể đi được?"
Diệp Thiên vốn muốn êm xuôi cho bớt việc, nhưng nhìn hắn ta cứ cố tình gây sự thế kia, nét mặt của anh lạnh lùng trông thấy: "Cho anh một cơ hội, cút đi." Diệp Thiên nói với giọng điệu hờ hững, không giận nhưng cũng đầy khí thế. Người quen của anh nhìn vào sẽ biết rằng anh sắp nổi giận, và hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tiếc là tên bảo vệ này nghĩ mình dư sức xử lý Diệp Thiên nên hắn ta chẳng coi lời cảnh cáo của anh ra cái thá gì cả. Sự coi khinh trong đôi mắt của hắn ta ngày càng đặc quánh lại: "Mày dám kêu tao cút hả thằng ranh? Gan cũng to đấy nhỉ." Đôi con ngươi của hắn ta thêm phần ác độc: "Ranh con, mày đến đây để ăn trộm phải không? Mày có tin là chỉ cần một cuộc điện thoại của tao thì nửa đời sau của mày sẽ phải ngồi bóc lịch không hả?"
Kim Viên Viên nghe thấy thế, cô tức giận tột độ. Người này rõ là đang cố ý sinh sự mà: "Anh, sao anh lại đáng ghét như vậy? Không có chứng cứ gì hết lại vu vạ người khác, anh mà làm vậy là tôi sẽ báo công an bắt anh."
Tên bảo vệ kia chẳng thèm coi lời của Kim Viên Viên ra gì cả, hắn ta còn đắc chí đến nỗi méo mó cả mặt mày luôn ấy chứ: "Báo công an? Giỏi thì cô cứ báo đi. Tốt nhất là bắt thằng ranh này vào luôn một thể, dám vào đây ăn trộm à, đúng là chán sống mà. Cả cô nữa, lén la lén lút vào đây tìm người, theo tôi thấy, hai người cùng một giuộc thì có, giờ cô phải đi kiểm tra với tôi." Tên bảo vệ vừa nói vừa thò tay định tóm lấy Kim Viên Viên.
Cô chiêu nhà giàu như Kim Viên Viên chưa từng gặp phải cái loại người ngang ngược như thế này, cô bị hắn ta doạ sợ trắng mặt, cô không biết nên làm sao cho phải.
Nãy giờ Diệp Thiên im lặng chẳng nói một lời, nhưng cuối cùng anh cũng tiến lên một bước ngay khi thấy bàn tay của tên bảo an sắp đụng vào người Kim Viên Viên. Bàn tay của anh bắt chuẩn, túm chặt lấy cổ tay của tên bảo vệ, làm hắn ta không thể động đậy mảy may: "Có vài người không bao giờ biết điều cả." Giọng
"Ranh kia, tao khuyên mày đừng có lo chuyện bao đồng, kẻo lại, aaaa!" Tên bảo vệ còn định đe doạ Diệp Thiên, nhưng chưa nói hết câu thì hắn ta lại gào lên như heo bị chọc tiết.
"Rắc." Năm ngón tay của Diệp Thiên nắm nhẹ, cổ tay của tên bảo vệ kia bị Diệp Thiên bóp nát vụn, như kiểu được làm từ cát vậy.
"Aaaa, tay của tao, mày, mày..." Đau đớn kịch liệt khiến đôi mắt của tên bảo vệ đỏ au, hắn ta định mở miệng mắng chửi thì lại ăn ngay một cú đá ngay bụng.
"Phụt." Tên bảo vệ ăn phải một cú đá, hắn ta bay ngược ra sau, ngã sõng soài trên nền đất, nôn ra một bãi máu rõ to. Phải mất một lúc lâu thì hắn ta mới có thể đứng lên, trông cái dáng vẻ vô cùng chật vật. Cảnh tượng này khiến Kim Viên Viên sửng sốt. Diệp Thiên vẫn ra tay ác độc như ngày nào. Mà hắn ta còn chưa chết kia kìa, Diệp Thiên nhẹ tay chán rồi đó.
"Thằng kia, mày, mày, mày chết chắc rồi." Tên bảo vệ cố sức đứng dậy, hắn ta che vết thương trên tay, ánh mắt của hắn ta khi nhìn về phía Diệp Thiên như kiểu muốn lột da róc thịt anh: "Ranh con, mày nghe cho rõ đây, anh rể của tao là quản lý khu biệt thự này, mày cứ chờ đấy, đợi anh rể tao đến rồi anh ấy sẽ chặt tay mày ra."
Tên bảo vệ vẫn không chịu phục, hắn ta nghiến răng nghiến lợi mở miệng đe doạ. Hắn ta có thể vợt được cái công việc vừa nhàn vừa lương cao này cũng nhờ anh rể của hắn ta cả. Bằng không sao hắn ta dám làm xằng làm bậy như vậy được. Hắn ta vừa nói vừa móc điện thoại ra định gọi cho anh rể mình.
"Không biết điều." Diệp Thiên đứng đó, chắp tay ra phía sau lưng, nét mặt thêm đôi phần lạnh lẽo. Anh không muốn làm to chuyện, nhưng tiếc là có vài người cứ nhanh quên.
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, anh vừa định ra tay thì một chiếc Land Rover mới toanh chạy về phía này, dừng ngay phía ngoài cổng khu dân cư. Cửa kính xe được kéo xuống, khuôn mặt béo phệ của một người đàn ông trung niên lộ rõ: "Đỗ Minh, cậu đang làm gì đó? Sao không mở cửa ra?"
Tên bảo vệ thấy rõ người kia là ai, hắn ta mừng rơn, chẳng màng vết thương đày đoạ trên tay nữa, vội chạy đến ngay phía trước chiếc Land Rover: "Anh rể, anh đến đúng lúc quá, nãy có đứa gây chuyện ở đây, đã cả gan bén mảng vào đây ăn trộm đồ lại còn bẻ gãy tay của em nữa. Anh rể, anh phải lấy lại công bằng cho em đấy." Đỗ Minh mếu máo, nước mắt nước mũi tèm lem, nói làm như mình thảm thiết vô bờ bến, còn Diệp Thiên chính là một tên ăn trộm tội ác tày trời.
"Gì? Có đứa dám gây sự ở đây à? Nó chán sống rồi phải không?" Người đàn ông kia kinh ngạc, vẻ mặt phải nói là vô cùng khó coi. Mặc dù ông ta là quản lý của khu Vân Đỉnh Thiên Cung, nhưng lúc nào ông ta cũng phải cụp đuôi vâng dạ trước mặt mấy nhân vật tai to mặt lớn ở trong đây. Vậy mà nay lại có đứa dám gây chuyện? Rõ là tát thẳng vào mặt ông ta mà.
Ông ta đang định xuống xe hỏi cho rõ mọi chuyện thì cả khuôn mặt bỗng thay đổi cái rẹt: "Đỗ Minh, không phải là cậu gây chuyện đó chứ?" Ông ta quá hiểu cậu em vợ này. Nếu không bởi quan hệ bên đằng vợ thì chẳng đời nào ông ta lại tuyển hắn ta cả. Ở đây không giống những nơi khác, làm gì cũng phải cẩn thận mới được.
"Sao lại thế được hả anh rể? Em là cái loại đó sao? Anh nhìn tay em đi, xương nát cả ra rồi, em mới là người bị hại đó anh."