LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Sao mày dám


trước sau

“Vâng, vâng, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo lời cậu.”

Vương Trung trán đẫm mồ hôi lạnh, giọng nói run bần bật. Ông ta lờ mờ biết được thân phận của Diệp Thiên, anh chỉ cần một lời nói là có thể tiêu diệt cả nhà họ Vương.

Về phần Vương Huy, sắc mặt cậu ta vẫn tái nhợt. Từ đầu đến cuối, mặt cắt không còn một giọt máu. Có thể giữ được cái mạng này đã là quá may mắn rồi, về chuyện sau này như thế nào cũng chỉ đành chấp nhận phó mặc cho số phận thôi.

“Mong là như vậy!” Diệp Thiên lạnh lùng buông ra bốn chữ rồi xoay người rời đi.

Vương Trung cúi đầu, đi theo phía sau tiễn Diệp Thiên, trông hèn mọn vô cùng. Nhìn thấy Diệp Thiên rời đi, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa thì gục xuống đất.

“Thằng mất dạy kia, mày có muốn chết thì cũng đừng kéo tao theo, đừng có kéo cả cái dòng họ nhà này theo, mày mà không làm theo lời cậu Diệp dặn thì tao sẽ là người đầu tiên giết chết mày.” Vương Trung quát Vương Huy một trận, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Cấu kết với Bạch Cốt hội chính là tội chết. Diệp Thiên không giết cậu ta cũng coi như đã tận tình tận nghĩa rồi.

Vương Huy cúi đầu, chỉ dám gật đầu lia lịa, hoàn toàn không dám phản kháng.

Ra khỏi nhà họ Vương thì trời cũng đã tối. Diệp Thiên chắp hai tay sau lưng sải bước trên đường, cũng không có ý định bắt taxi.

Con đường của thủ đô sầm uất hơn bình thường. Chỉ khi đến gần Vân Đỉnh Thiên Cung mới thấy một hai con hẻm nhỏ vắng tanh chẳng bóng người. Nhìn qua một con hẻm chính là biệt thự Vân Đỉnh Thiên Cung.

Phía trước, một nhóm người đầu tóc màu mè đột ngột vây quanh. Ăn mặc cũng chẳng bình thường, lộ rõ dáng vẻ của một đám xã hội đen.

“Mẹ kiếp! Chu thiếu gia gia để ý đến cô, đó chính là vinh hạnh của cô, cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Ở giữa đám đông, một tên xã hội đen tóc đỏ nhìn cô gái mảnh khảnh mới ngoài đôi mươi, ánh mắt nóng rực. Chỉ tiếc là dù thế nào hắn ta cũng không dám động vào một ngón tay của người con gái trước mặt mình. Bởi cô chính là người con gái mà Chu thiếu gia để ý đến.

“Tôi, tôi sẽ không đi đâu hết.” Cô gái bị vây ở giữa, đầu co rụt lại, sự sợ hãi lộ rõ trên gương mặt cô. Trong giọng điệu rụt rè nhưng lại tràn đầy quyết tâm.

“Hừ, cô tưởng cô nói tôi sẽ nghe theo sao?” Hồng Mao hừ một tiếng, cười một cách lạnh nhạt:” "Trương Di, đừng tưởng rằng cô là người phụ nữ mà Chu thiếu gia sủng ái mà tôi không dám đụng vào cô! Hôm nay, cô phải đi, không muốn đi cũng phải đi, nếu không, tôi cũng không ngại trói cô lại rồi mang lên giường Chu thiếu gia đâu.”

Vừa thốt ra câu này, bốn năm tên xã hội đen bên cạnh đột nhiên cười chế nhạo. Đây không phải là lần đầu tiên chúng làm chuyện như này. Nếu như đây không phải người con gái mà Chu thiếu gia để ý thì bọn chúng sẽ chẳng khách sáo như vậy.

Sắc mặt của Trương Di lại càng khó coi hơn, trong ánh mắt cô giờ chỉ toàn là tuyệt vọng.

Mọi người đều biết, Trương Di chỉ là một cô gái bình thường trong một khu ổ chuột ở thủ đô.

Mặc dù đã được nhận vào Đại học thủ đô với số điểm xuất sắc, thậm chí cô còn được biết đến như một hoa khôi trong trường. Chỉ tiếc là trong hoàn cảnh này, những thứ này đều là vô dụng.

Không, cô không hiểu tại sao, cô lại được một kẻ ăn chơi như Chu Long để ý đến. Chu Long- một công tử bột ăn chơi, đồ trên người trị giá đến hơn trăm triệu. Trong mắt mọi người, đây là may mắn của Trương Di, là may mắn mà cô tu tám kiếp cũng không có được. Suy cho cùng, chỉ cần có thể gả vào nhà họ Chu, quãng đời sau này sẽ không có gì phải lo lắng nữa. Đáng tiếc là điều mà cô theo đuổi không phải những thứ này. Hơn nữa cô cũng biết Chu Long chỉ chơi đùa thôi chứ không thật sự thích mình. Vì thế mà cô đã từ chối hắn ta.

Nhưng Chu Long chẳng buông tha cho cô, luôn tìm mọi cách quấy rầy cô. Trương Di từ lâu đã chán ngấy với chuyện này rồi, chỉ là tức giận trong lòng mà không dám nói ra.

Vừa từ thư viện trở về, không cẩn thận liền bị người của Chu Long chặn lại.

“Hừ, tôi, tôi sẽ không đồng ý anh ta đâu, nếu các người dám làm càn, tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Trương Di co rụt lại trong

góc, răng nghiến chặt.

Mặc dù chẳng có chút sức lực gì, nhưng sự kiên định trong lời nói lại khiến người ta cảm động.

“Hahaha, buồn cười chết mất thôi!”

Ai ngờ, những gì cô ấy nói đã làm cho mấy tên xã hội đen cười phá lên.

"Cô gái nhỏ, đừng giả vờ nữa, đừng lo lắng, Chu thiếu gia sẽ rất yêu thương cô."

"Đúng vậy, đến nước này rồi còn giả bộ gì nữa? Thấy thú vị sao?"

"Không lẽ cô thích dùng thứ gì mạnh hơn sao? Thật là biến thái , bọn tôi sẽ thỏa mãn cô!" Mấy tên xã hội đen cười chế nhạo, những gì chúng nói càng ngày càng khó nghe.

Nghe được tiếng nghiến răng của Trương Di, hai mắt đã đỏ hoe, thậm chí có nước mắt cũng mờ mịt xuất hiện: “Các người ức hiếp người quá đáng rồi!”

Trương Di nghiến răng, vẫn không chịu nhượng bộ: "Hừ, cho dù có chết tôi cũng không đồng ý với các người."

“Chuyện này không đến lượt cô quyết định.” Tên cầm đầu tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chẳng còn kiên nhẫn được nữa: “Hôm nay, cô không muốn đồng ý cũng phải đồng ý!”

Nói xong, hắn liền đánh mắt ra hiệu cho hai đàn em bên cạnh.

Hai tên này lập tức hội ý một trái một phải định bắt Trương Di. Trương Di sửng sốt, nhanh chóng lui về phía sau hai bước. Nhưng phía sau cô là bức tường, giờ đây cô chẳng còn đường lui, đáy mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng , một tia hy vọng nhỏ cũng không còn.

“Hihi, cô yên tâm, tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng.” Hai tên xã hội đen cười đầy thô tục, bàn tay to chẳng kiêng nể gì vươn ra bắt lấy Trương Di.

Tuy nhiên, cũng chính vào lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Diệp Thiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chắp tay sau lưng sải bước đến trước mặt Trương Di. Hai tên xã hội đen hoàn toàn không để ý tới anh, bọn chúng đang vào đà thì bị tiếng bước chân của Diệp Thiên cản trở.

“Mẹ kiếp! Thằng kìa, bị mù hả? Không nhìn thấy ông đây đang làm việc à?” Một tên cáu kỉnh, chẳng nghĩ ngợi gì liền chửi Diệp Thiên một trận.

"Đúng vậy, biết điều thì cút đi cho tao, nếu như làm hỏng việc của ông đây, ông đây tát chết mày!" Một tên khác vênh váo hống hách chửi mắng Diệp Thiên.

Bọn chúng kiêu ngạo quen rồi, tất nhiên sẽ chẳng coi Diệp Thiên ra gì.

Tuy nhiên, ngay khi hai câu nói phát ra, bước chân của Diệp Thiên cũng dừng lại. Anh từ từ quay người lại, sau đó ...bốp, bốp! Hai tiếng bạt tai vang lên rất rõ ràng. Hai tên vừa chửi bới lập tức bị quật ngã xuống đất. Máu từ miệng phun ra, răng cũng theo đó mà rơi xuống đất. Dấu bạt tai in rõ trên mặt chúng.

“Đây…”

Nhìn thấy hai tên ngã xuống đất, tất cả mọi người đều chết lặng. Bởi vì không ai có thể nhìn rõ Diệp Thiên ra tay như thế nào. Thậm chí cũng không chắc đó có phải là tay của Diệp Thiên hay không. Ngay cả Trương Di cũng sửng sốt, dường như quên mất sợ hãi trước mắt. Đôi mắt từ đầu đến cuối luôn ngây người nhìn Diệp Thiên.

“Nói sai thì ắt phải trả giá.” Diệp Thiên quay lại, mặt không chút cảm xúc ném ra một câu lạnh nhạt.

“Sao mày dám?”

Hồng Mao hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống. Đánh anh em hắn trước mặt hắn, chẳng phải là đang đánh vào mặt hắn sao?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện