LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Chỉ chờ năm phút


trước sau

“Thằng kia, mày là ai? Muốn lo chuyện bao đồng mà không biết lượng sức mình à?” Hồng Mao lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thiên, chỉ cảm thấy uy nghiêm của mình đã chịu đả kích rất lớn. Mấy tên khác từng người bước tiến lên, nhìn chằm chằm Diệp Thiên như đang đối mặt với quân thù. Nhìn dáng vẻ như muốn đánh hội đồng Diệp Thiên

“Thằng kìa, tốt nhất giải thích cho rõ ràng, nếu không hôm nay đừng hòng thoát được.” Hồng Mao hừ một tiếng, có nhiều anh em trợ giúp như vậy hắn đương nhiên tràn đầy tự tin.

"Anh này, làm ơn, làm ơn cứu tôi, tôi không thể đi cùng họ." Trương di nhìn Diệp Thiên, rụt rè nói. Diệp Thiên là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô, cô nhất định sẽ không buông ra.

“Con đàn bà đáng chết, hôm nay không ai cứu được mày đâu.” Một tên đàn em phía sau Hồng Mao đột nhiên tức giận. Đưa tay ra tóm lấy Trương Di.

“Ồn ào!”

Diệp Thiên hừ một tiếng, tay phải giơ lên: “Rắc rắc!” Tiếng xương gãy giòn tan, tên xã hội đen kêu gào thảm thiết. Xương bàn tay phải đã bị Diệp Thiên đánh gãy.

“A a a, mày, mày, tay của tao!” Tên xã hội đen la hét dữ dội, dáng vẻ thê thảm vô cùng.

Trương Di lại một lần nữa sửng sốt, nhanh chóng trốn ở phía sau Diệp Thiên, sắc mặt vẫn tái nhợt.

“Thằng khốn, mày chọc tức tao rồi đấy.” Hồng Mao nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thiên, lửa giận như muốn bùng cháy. Hắn đã tận mắt chứng kiến Diệp Thiên loại bỏ ba tên đàn em của hắn. Hắn làm sao có thể nhịn nổi?

“Các anh em, xông lên, đánh chết thằng nhãi này cho tao.” Hồng Mao phất tay ra lệnh.

Năm sáu tên đàn em của hắn, tất cả xắn tay vén áo lao về phía Diệp Thiên.

“Thằng nhãi, mày sẽ sớm biết đắc tội với bọn tao thì có kết cục như thế nào." Một tia giễu cợt lướt qua khóe miệng Hồng Mao. Theo hắn thấy, Diệp Thiên sẽ sớm bị đánh gục, quỳ gối xin hắn tha mạng.

Đối mặt với cảnh này, Trương Di sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi. Trong lúc kinh hãi tột độ, ánh mắt nhìn Diệp Thiên vẫn hiện lên một tia áy náy. Suy cho cùng cũng là do mình hại anh ấy.

Thật đáng tiếc, đối mặt với mấy tên xã hội khí thế đùng đùng hung dữ, Diệp Thiên từ đầu đến cuối vẫn ung dung chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm gì, thậm chí còn không chớp mắt: "Bọn ô hợp! Cút!" Diệp Thiên nhướng mày, lạnh lùng lên tiếng.

Khi Diệp Thiên vừa nói từ “cút”, đám xã hội đen hung dữ cảm thấy toàn thân nặng nề, chân như bị nghìn vàng trói lại, đến bước đi cũng không còn sức để bước nữa. Bước chân vừa dừng lại, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoang mang sợ sệt. Đó là cảm giác vô cùng bất lực, còn mang theo cả nỗi sợ hãi vô tận, khiến lòng chúng chợt trỗi lên cảm giác nếu như tiến thêm một bước nữa, một điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Vì vậy, khi Diệp Thiên vừa dứt lời mấy tên này đều dừng lại. Vài tên nhát gan thì đang run rẩy. Tóm lại là không dám tiến lên, ánh mắt chúng nhìn Diệp Thiên dần dần trở nên kiêng dè.

“Sao, sao lại thành ra như này?” Ngay cả tên Hồng Mao cũng choáng váng, hắn nhìn Diệp Thiên rồi cau mày lại. Hắn thừa nhận rằng hắn đã đánh giá thấp Diệp Thiên rồi.

“Nhắc lại lần cuối. Cút!” Diệp Thiên chắp tay sau lưng, nói một câu lạnh lùng, giọng điệu tràn đầy độc đoán. Tạo ra cảnh tượng một người giữ cửa quan, vạn người không mở được.

Hồng Mao sắc mặt đột nhiên càng trở lên khó coi.

“Hừ, mày đừng điên cuồng, đây là người con gái Chu thiếu gia gia thích, nếu xúc phạm Chu thiếu gia, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp. Hồng Mao nghiến răng, chỉ đành dựa hơi cậu chủ Chu để dọa Diệp Thiên. Đáng tiếc là Diệp Thiên vẫn án binh bất động.

“Chu thiếu gia? Chỉ là con kiến thôi, hay là mày gọi hắn ta qua đây, tao nói chuyện với cậu ta!”

Diệp Thiên hừ một tiếng, liếc nhìn Trương Di một cái. Thấy cô cũng tội nghiệp nên quyết giúp đỡ cô tới cùng. Nhân tiện mở mang hiểu biết, Chu thiếu gia này rốt cuộc có gì giỏi giang.

“Thằng kia, mày…” Hồng Mao cau mày, trong lòng vừa giận vừa bất lực. Thằng nhãi này rốt cuộc là liều lĩnh hay thật sự không sợ Chu thiếu gia?” Hồng Mao không mấy chắc chắn, chưa kịp nói gì đã bị Diệp Thiên trừng mắt nhìn lại.

"Mày còn có một cơ hội cuối cùng, năm phút, gọi hắn ta tới đây."

Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm, Hồng Mao cảm thấy tim muốn nhảy ra

khỏi lồng ngực.Ánh mắt Diệp Thiên giống như vực sâu, chỉ cần nhìn vào, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị nuốt mất.

“Được, mày cứ đợi đấy!”

Hồng Mao lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng càng ngày càng thấy sợ hãi. Trong lúc tuyệt vọng, hắn chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, thận trọng gọi cho Chu thiếu gia.

Tút! Tút! Tút!

Chuông reo ba lần mới được nhấc máy, một giọng nam hơi khàn truyền đến.

"Hồng Mao? Mọi chuyện thế nào rồi?"

Nghe đến đây, sắc mặt Hồng Mao chua xót, tay cầm điện thoại không khỏi run lên.

"Chu, Chu thiếu gia, ở đây có chút phiền phức, cho nên."

“Cái gì?”

Bên kia điện thoại vang lên một tiếng giận dữ làm cho sắc mặt Hồng Mao càng thêm khó coi.

"Việc nhỏ này còn không xử lý được, còn làm được gì? Đúng là vô dụng!"

Nghe thấy Chu thiếu gia sắp tức giận, Hồng Mao nhanh chóng giải thích.

"Chu thiếu gia, tôi không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Ở đây có một thằng nhãi, kiên quyết đòi lo chuyện bao đồng, còn đánh đàn em của tôi. Tôi không thể nhịn được."

Sau khi Hồng Mao kể lể, Chu thiếu gia đột nhiên im lặng.

Một lúc sau, mới tức giận nói: "Thằng nhãi ranh? Mày chưa nói tên tao chứ?"

Hồng Mao vẻ mặt chua xót nói: "Chu thiếu gia, tôi đã nói rồi, nhưng mà tên nhóc kia không thèm nghe, còn muốn cậu trong vòng năm phút nữa đích thân tới gặp nó, cậu xem."

Hồng Mao thận trọng hỏi, nếu Chu thiếu gia không đến, chuyện hôm nay khó mà kết thúc được.

“Há? Thằng ranh nào, đúng là ăn gan hùm mà, lại dám xen vào chuyện của tao.” Chu thiếu gia hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.

"Được rồi, mày ở chỗ đó chờ, tao tới đây! Trương Di hôm nay phải là của tao."

Chu thiếu gia nói xong, liền cúp điện thoại. Cất điện thoại đi, Hồng Mao vui mừng khôn xiết. Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên, hắn đột nhiên tràn đầy khinh thường, còn có chút hả hê.

"Thằng kia, chờ xem, hôm nay mày chết chắc." Hồng Mao chế nhạo, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

Chu thiếu gia đích thân ra tay, còn có việc gì không xong ư? Suy cho cùng, trên đời này, không phải chuyện nào cũng có thể giải quyết bằng vũ lực.

"Hừm, dám xen vào chuyện của Chu thiếu gia, hôm nay xem mày chết như thế nào."

Đối mặt với sự uy hiếp của Hồng Mao, Trương Di vô cùng sợ hãi.

"Anh này, hay là anh đi trước đi, nếu không, sẽ không kịp mất." Sắc mặt Trương Di lại trở lên khói coi, cô bắt đầu thuyết phục Diệp Thiên. Dù không muốn đi theo Hồng Mao nhưng cô cũng không muốn làm tổn thương Diệp Thiên.

“Không sao!”

Dù như vậy, Diệp Thiên vẫn không có động tĩnh gì, hai tay vẫn chắp sau lưng, đứng lặng trong con hẻm nhỏ.

"Tao chỉ đợi năm phút. Nếu chậm một giây, hậu quả tự chịu!" Diệp Thiên giọng nói cực kỳ bình thản. Nhưng sự tự tin trong giọng điệu đã khiến cho Hồng Mao có một dự cảm không lành.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện