LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Chơi gian lận?


trước sau

Trương Di cau mày nhìn Cao thiếu gia. Trong lòng luôn cảm thấy tên họ Cao này nhất định không có ý tốt gì.

"Cũng đúng!"

Trương Tiên Hải gật đầu vội vàng đồng ý.

"Cao thiếu gia, hay là cậu nói trước, nếu tôi thua thì nên làm như thế nào?"

Nghe đến đây, mọi người bỗng trở nên thích thú. Tất cả đều muốn xem họ Cao này ruốt cuộc muốn làm gì.

"Điều kiện của tôi rất đơn giản." Cao thiếu gia cười xấu xa: "Nếu ông thua, con gái ông sẽ là của tôi." Vừa nói chuyện, hắn ta vừa liếm môi, bộ dạng thô tục vô cùng.

"Cái gì?"

Lời vừa được nói ra, nét mặt của mọi người đột ngột thay đổi. Tên họ Cao này hóa ra là đang tìm cách thu hút sự chú ý của con gái người ta?

"Không thể được!"

Trương Di nghe xong, liền lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ gì, trong lòng càng tức giận. Sử dụng tôi như một cờ cá cược sao? Thật là vô lý.

"Cao thiếu gia, điều này có phải có chút không hợp lý không? Hay là đổi một cái khác được không?"

Trương Tiên Hải cau mày, ông ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng Cao thiếu gia cong môi cười một cách lạnh nhạt.

"Đổi cái khác? Ông nói là được à! Chọn một trong hai, hoặc là giao số tiền đã thua ra, hoặc là đặt cược một ván nữa, ông xem xét đi!"

Cao thiếu gia quay đầu lại, thái độ rất kiên quyết.

"Chuyện này…"

Trương Tiên Hải ngay lập tức bối rối. Thứ bị thua? Đó là 300.000 tiền mặt, cộng với hai tay và hai chân. Nếu giao ra, ông ta sẽ chẳng cần sống nữa. Nhưng nếu ông ta không giao ra, khuôn mặt của Trương Tiên Hải tái đi, sau đó cắn răng quay qua nhìn con gái mình.

"Con gái, hay là cược một ván nữa?"

Cái gì? Trương Di lại ngẩn người ra. Bố mình lại muốn dùng mình như một món tiền đặt cược ư?

"Bố…"

Nhưng chưa kịp nói xong, cô đã bị Trương Tiên Hải cắt ngang.

"Con gái, con nghĩ bây giờ bố vẫn còn đường lui sao? Biết đâu thắng thì sao?"

"Nhưng…"

Trương Di thật sự không nói nên lời, rất muốn nói rằng, lỡ như thua thì sao? Cao thiếu gia này rõ ràng là một người kỳ cựu của sòng bạc, cả chục ván liên tiếp trước cũng chưa thua ván nào. Lúc trước cô vẫn đang thắc mắc, tại sao một người tiêu tiền như nước như vậy lại đánh cược với bố mình? Hóa ra mục tiêu của hắn ta lại là mình.

"Nhưng cái gì?"

Thấy Trương Di không trả lời, Trương Tiên Hải liền tức giận.

"Sao, không lẽ con muốn bố giao thứ đã thua ra sao? Vậy con chặt tay chân của bố đi, như vậy thì không cần cược nữa."

Trương Tiên Hải hừ một tiếng, sau đó liền quay mặt lại. Trong giọng điệu, ý uy hiếp đã quá rõ ràng.

Trương Di nhất thời không nói nên lời, sắc mặt cô lúc xanh lúc đỏ, trong lòng gần như phát điên. Cô chỉ có thể quay đầu đi, không thèm quan tâm đến ông ta nữa.

Thấy vậy, Trương Tiên Hải mừng thầm. Quay đầu lại trả lời: "Được, chúng ta cược. Nếu tôi thắng, món nợ giữa chúng ta sẽ xóa hết."

"Tốt!"

Cao thiếu gia gật đầu, khóe miệng nở nụ cười chiến thắng.

"Ông muốn đánh cược như thế nào thì tự mình lựa chọn, không lại nói tôi bắt nạt ông."

Trương Tiên Hải hừ một tiếng, suy nghĩ một lúc, lấy hai chiếc cốc xúc xắc, mỗi chiếc đặt vào ba viên xúc xắc.

"Rất đơn giản, chỉ cần lắc xúc xắc, ai tổng điểm lớn hơn sẽ thắng!"

Trương Tiên Hải giọng điệu kiên quyết. Đây là cách dễ nhất, tất cả đều dựa vào may mắn. Ông ta vẫn không tin sự vận may của mình lại kém như vậy sao?

"Được thôi!" Cao thiếu gia cười nhẹ, vẻ mặt vẫn như cũ.

"Tốt!"

Trương Tiên Hải hừ một tiếng, cầm chiếc cốc xúc xắc lên, lắc một lúc lâu rồi đập mạnh xuống mặt bàn.

"Tôi lắc xong rồi, đến lượt cậu."

Đối diện với cái nhìn của Trương Tiên Hải, Cao thiếu gia thản nhiên cầm lên lắc một chút, rồi đặt xuống. Đối mặt với Trương Tiên Hải, hắn ta đưa tay ra mời.

"Ông mở trước đi!"

Phù! Trương Tiên Hải thở phào một hơi. Nghiến răng mở nhanh chiếc cốc xúc xắc, trong ánh mắt mang theo một niềm vui sướng

"Hai lần sáu và một lần không, mười bảy điểm. Lần này tôi thắng chắc rồi!"

Trương Tiên Hải thở phào nhẹ nhõm, niềm vui hiện rõ trên cả lông mày. Trừ khi đối thủ có thể tung ra ba con sáu, nếu không thì ông ta sẽ thắng.

Lúc này, ngay cả Trương Di cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng vẫn chưa thể yên tâm. Cô luôn có một cảm giác rằng mọi thứ chắc chắn không đơn giản như vậy.

"Bây giờ đến lượt cậu mở rồi."

Trương Tiên Hải vẻ mặt đắc ý, nhìn sang Cao thiếu gia ở đối diện. Phía sau, ánh

mắt của mọi người cũng nhìn theo. Phải nói rằng muốn thắng Trương Tiên Hải thật sự không dễ. Chỉ là hôm nay Cao thiếu gia đã đánh không dưới trăm ván ở đây, mà chưa từng thua ván nào. Liệu hắn ta có làm nên điều kỳ tích?

"Cao thiếu gia, chỉ cần tôi thắng, món nợ giữa chúng ta sẽ được xóa sổ đúng không? Cậu phải nhớ kỹ đó."

Trương Tiên Hải dương dương tự đắc, như thể ông ta đã chiến thắng vậy.

"Đừng gấp, chưa chắc tôi sẽ thua!"

Đáp lại, Cao thiếu gia cười nhạt, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng.

"Đã vậy thì cậu mở đi!"

Trương Tiên Hải bĩu môi, chết đến nơi rồi còn cứng mồm, để xem kết cục cậu sẽ ra sao.

"Nhìn kĩ đây. Ai thua ai thắng bây giờ mới rõ!"

Cao thiếu gia cười nhạt, cuối cùng đặt tay phải lên chiếc cốc xúc xắc, từ từ mở ra trong sự mong đợi của mọi người.

"Ba con sáu! Ôi trời ơi!"

Chiếc cốc còn chưa được mở hết, ai đó đã thốt lên kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

"Cái gì? Tôi không tin!"

Trương Tiên Hải đột nhiên cau mày lại, ông ta nhanh chóng nhìn lên bàn. Khi chiếc cốc của Cao thiếu gia được mở hết, ba viên xúc xắc xuất hiện trước mặt mọi người, phía trên mặt xúc xắc tất cả đều là sáu điểm.

"Đây, đây…"

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều sững sờ. Cao thiếu gia thực sự đã lắc ra ba con sáu. Bằng một cách không thể tưởng tượng nổi, hắn ta đã giành chiến thắng trong vòng đấu này.

"Nói xem bây giờ ai thắng ai thua?"

Cao thiếu gia ngẩng đầu, giọng điệu đùa giỡn.

Còn Trương Tiên Hải thì sững sờ, nhìn chằm chằm vào viên xúc xắc, không nói được lời nào. Trương Di phía sau ông ta sắc mặt tái nhợt. Quả nhiên, thực sự thua rồi.

Họ Cao này chắc chắn đã đặt bẫy, chỉ chờ Trương Tiên Hải ngu ngốc này nhảy vào bẫy thôi.

"Con mẹ nó, họ Cao kia, mày giở trò, nếu không chuyện này làm sao có thể? Hẳn là mày đã gian lận."

Trương Tiên Hải sắc mặt thay đổi không ngừng, tức giận gào lên. Nếu không phải hắn ta giở trò, thì làm sao có khả năng ván nào cũng thắng? Chắc chắn là có vấn đề.

"Ha, ông nói tôi giở trò thì tức là tôi giở trò sao, ông có chứng cứ gì không?"

Cao thiếu gia hừ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng.

"Hơn nữa ông là người đầu tiên dám khẳng định Cao Tiến Long tôi là người giở trò."

Vừa nói, giọng điệu Cao Tiến Long càng trở lên lạnh lùng, ánh mắt lãnh đãm của hắn ta khiến Trương Tiên Hải cảm thấy mình giống như ở trong hầm băng lạnh ngắt, ông ta không thể nói một lời nào. Đúng là ông ta không có bằng chứng.

Thấy vậy, Cao Tiến Long cười đắc thắng, nhìn Trương Di một cách đùa cợt.

"Người đẹp, bây giờ em là của anh!"

Sắc mặt Trương Di bỗng trở nên khó coi. Cúi gầm đầu xuống, cảm thấy vừa bất lực vừa tức giận. Bố của mình đến khi nào mới có thể bỏ thói cờ bạc này? Hơn nữa, bây giờ, cũng đã thua rồi. Trương Di nghiến răng, lúc này đây, ý nghĩ muốn chết đi đã xuất hiện trong lòng cô.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện