LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Chuơng 359: Quên lời tôi nói rồi sao?


trước sau

“Con gái, đây đây…” Lúc này đến Trương Tiên Hải cũng không nói nổi nên lời. Sắc mặt ông ta càng lúc càng tái nhợt lại.

Ông ta vốn cho rằng có thể thắng lần này rồi lấy về những gì đã mất nhưng bây giờ đến con gái của ông ta cũng bị thua theo ông ta. Ông ta cũng không biết bây giờ phải làm sao nữa.

“Ha, thế nào, ông không phải là nuốt lời đấy chứ?” Cao Tiến Long nhếch miệng bật cười với bộ dạng trêu đùa.

“Quy định khi đặt cược có lẽ ông biết rồi. Nếu như nuốt lời thì hậu quả tôi e rằng ông không gánh nổi đâu.”

Cao Tiến Long chắp tay ra sau có vẻ chẳng có gì mà vội vàng. Hắn lấy lại tiền đặt cược.

Còn sắc mặt Trương Tiên Hải lúc này thì tái mét lại trông đầy biểu cảm.

“Cao công tử, cậu xem có thể linh hoạt một chút không? Tiểu Diệp sắp tới rồi, tới lúc đó cậu cần bao nhiêu tiền cũng được, có thể tha cho con gái tôi không?”

Trương Tiên Hải nói năng với giọng điệu mềm mỏng, ý tứ đương nhiên là đang cầu xin rồi.

“Hừ, ý của ông là ông muốn nuốt lời đấy à?”

Nào ngờ Cao Tiến Long lại hắng giọng, ánh mắt hắn ta cũng tối sầm theo.

“Tên họ Trương kia, cơ hội của ông không còn nữa, nếu như không giao những gì thuộc về tôi ra thì tôi có quyền cho người ở sòng bạc giúp tôi lấy lại.”

Trương Tiên Hải nghe vậy cuống lên. Ở sòng bạc luôn có những kẻ chuyên giúp người khác đòi nợ thuê.

Nếu như bọn chúng thật sự ra tay thì hậu quả chỉ e còn nghiêm trọng hơn.

“Con gái, hay là con chịu khó một chút được không?”

Trong lúc bất lực, Trương Tiên Hải chỉ có thể nhìn về phía con gái mình cầu cứu.

“Bố, chuyện này…., tuyệt đối không được.”

Trương Di lắc đầu kiên định, không hề có ý thoả hiệp.

“Vậy sao? Chuyện này không đến lượt các người định đoạt đâu.”

Cao Tiến Long dường như khó chịu, ánh mắt trở nên ráo hoảnh.

“Tôi nghĩ sòng bạc nên đảm bảo chiến lợi phẩm của người thắng mới phải chứ nhỉ?”

Hắn ta vừa dứt lời, có vài người đàn ông cao to vạm vỡ bắt đầu đi ra.

“Đương nhiên rồi, Cao công tử, cậu yên tâm. Chỉ cần là chiến lợi phẩm của cậu thì tuyệt đối không thể mất được.”

Bọn họ đều là những tay đấm trong sòng bạc, vừa nghe nói tới lai lịch của tên họ Cao này nên nói chuyện rất khách khí.

“Trương Tiên Hải, con gái ông đã bị ông đánh bạc thua phải giúp ông trả nợ, giờ cô ta là người của anh Cao, ông không có ý kiến gì chứ?”

Gã đàn ông cầm đầu nói chuyện với Trương Tiên Hải nhưng không hề có ý định thương lượng.

“Tôi, tôi…”

Trương Di mặt mày khổ sở không nói nổi nên lời.

Trương Di phía sau ông ta lùi lại co rúm, sợ hãi cúi đầu. Trong lòng cô chỉ biết cầu nguyện cho Diệp Thiên nhanh đến đây cứu mình.

“Hừ, đừng nói những lời vô ích nữa, đây là do ông thua, đừng trách bọn tôi.”

Gã đàn ông lạnh lùng lên tiếng, hắn bước lên trước một bước, tay phải tóm về phía Trương Di.

Trương Di sợ hãi chỉ biết tìm chỗ trốn. Đương lúc bọn chúng chuẩn bị tóm được Trương Di thì một âm thanh đột nhiên vang lên.

“Dừng tay.”

Mọi người ai nấy đều lặng người, cánh tay người đàn ông kia cũng theo đó mà dừng lại.

Mọi người quay đầu lại chỉ thấy Lưu Dân chạy hộc hơi đi vào. Phía sau ông ta còn có một người thanh niên, mặt mày vô cảm.

“Tiểu Diệp?”

“Anh Diệp Thiên.”

Thấy Diệp Thiên, cho dù là Trương Tiên Hải hay là Trương Di thì cũng hét lớn giật mình, trong lòng bọn họ thở phào nhẹ nhõm, mặt mày vui vẻ.

Diệp Thiên đến đây thì chuyện hôm nay coi như xong rồi.

“Ông Lưu, tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi, bình thường tôi nói với cậu làm sao hả? Với khách phải lịch sự, đối xử với con gái nhà người ta mà động chân động tay à?”

Lưu Dân không để hắn nói hết mà ngắt lời.

Cậu Diệp này đến đây vì bố con Trương Tiên Hải, ngộ nhỡ đắc tội cậu ta thì cũng đến đóng cửa thôi.

“Ông chủ Lưu, tôi, tôi cũng làm theo quy định của ông mà.”

Bị mắng một trận xối xả vào mặt, gã đàn ông kia mặt mày đầy ấm ức, hắn định giải thích nhưng Lưu Dân căn bản không nghe.

“Quy định? Cái quy định rách gì, ở đây tôi nói là được, mau tránh ra cho tôi.”

Ông ta vừa nói, vừa lườm gã kia một cái rồi mới quay đầu lại, khi nhìn Diệp Thiên ông ta đổi luôn thành bộ mặt tươi cười vồn vã.

“Cậu Diệp, xin

mời. Trương Tiên Hải và cô Trương đều ở đây, tôi đảm bảo không hề bị xây xước đâu.”

“Ừm.”

Diệp Thiên gật đầu, anh tiến lên trước hai bước, ánh mắt liếc qua phía hai cha con Trương Di, cả hai người vẫn bình an vô sự, lúc này anh mới yên tâm.

“Tiểu Diệp, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Thế nào? Có mang đủ tiền không? Cũng chỉ ba mươi nghìn tệ thôi, đối với cậu có lẽ cũng đơn giản phải không? Ha ha, cậu thật là con rể tốt của tôi.”

Trương Tiên Hải bước lên trước nói năng vô cùng vồn vã, mặt ông ta tươi cười hớn hở.

Mấy câu nói của ông ta khiến Trương Di ở phía sau mặt mày đỏ lựng. Trong lòng mặc dù xấu hổ nhưng lại không dám lên tiếng phản bác lại.

“Ba mươi nghìn đương nhiên không thành vấn đề.” Diệp Thiên nhìn ông ta giọng nói thản nhiên như không.

“Thật sao? Ha ha ha! Tôi biết mà, cậu không để tôi phải thất vọng mà. Nào mau đưa tiền ra đi, về bảo con bé làm ít đồ ăn ngon, chúng ta phải ăn uống một bữa thoả thích.”

Trương Tiên Hải cười giả lả, càng lúc càng cảm thấy hài lòng với Diệp Thiên.

Chỉ đáng tiếc, lúc này Diệp Thiên vẫn vô cảm, anh nhìn Trương Tiên Hải và hoàn toàn không có ý định rút tiền ra.

“Tiền không thành vấn đề, có điều những lời hôm qua tôi nói ông không phải đã quên rồi chứ?”

Nghe vậy, Trương Tiên Hải lặng người, tiếp đó là khoát tay như không có gì.

“Ai da, nói gì vậy tiểu Diệp? Không phải là tôi cũng rảnh không có việc làm nên mới chơi chút thôi sao? Cậu nghiêm túc thế làm gì?”

Trương Tiên Hải đương nhiên vẫn nhớ lời Diệp Thiên hôm qua. Nếu như còn đánh bạc thì Diệp Thiên sẽ chặt hai tay ông ta đi. Nhưng ông ta lại không cho là như vậy. Ông ta nghĩ rằng Diệp Thiên chỉ đang doạ mình thôi.

“Tiểu Diệp à, cậu đừng nói thừa thãi nữa, mau lấy tiền ra đi, tôi còn đợi…”

Có điều Trương Tiên Hải còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy hai tay lạnh toát, ông ta im bặt.

“A…”

Ông ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng những người xung quanh thì kêu lên thất thanh, ánh mắt nhìn ông ta vừa sợ hãi, vừa cảm thông.

Đến cả Trương Di cũng bụm miệng, mặt mày tái nhợt cả đi.

“Bố, tay của bố…”

Ừm? Tay của bố sao rồi?

Trương Tiên Hải lặng người cúi đầu nhìn, mắt ông ta mở to, tiếp đó chỉ trong tích tắc, trán ông ta lã chã mồ hôi. Ông ta chỉ thấy hai cánh tay rơi xuống nền đất với vũng máu, trông vô cùng thảm hại.

Còn ở hai bả vai, nơi chỗ tay bị chặt đi là những đốt xương trắng lúc ẩn lúc hiện. Có điều, kỳ lạ là không hề có chút máu nào rỉ ra.

“A, tôi, tay của tôi…”

Sự đau đớn tột cùng ập đến, Trương Tiên Hải hít vào một hơi khí lạnh, rồi kêu la thảm thiết như con lợn bị giết, mặt ông ta đã không còn giọt máu, ánh mắt sợ hãi đến tột cùng.

Ông ta không thể ngờ Diệp Thiên lại chặt tay của mình như vậy.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện