LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Ác quỷ


trước sau

"Tộc trưởng!" "Mày là ác quỷ, mày là ác quỷ." "Thần linh ơi mau cứu lấy Miêu Trại đi." Những người Bạch Miêu có mặt tại đây thấy Miêu Trúc bị đánh tàn phế, ai cũng hoảng hốt, trợn trừng con mắt tỏ nỗi giận dữ trong lòng, kẻ thì cất lời mắng chửi Miêu Lạc, kẻ thì sợ đến nỗi ngã vật ra đất, đại đa số mọi người đều liều mạng lùi về nhau như lũ nhặng không đầu.

Họ cảm thấy lúc này Miêu Lạc chẳng khác gì một con ác quỷ khát máu, tàn độc bò ra từ Địa ngục cả, họ không ngờ Miêu Lạc lại nói là làm luôn như thế, hắn ta ra lệnh cho lũ chó săn dưới trướng mình đánh gãy đầu gối của tộc trưởng thẳng tay chỉ vì muốn Miêu Trúc quỳ xuống nói chuyện với hắn ta. Ai ai cũng tuyệt vọng khi thấy máu tươi chảy thành hàng ngay dưới đâu gối của Miêu Trúc.

Hình ảnh Miêu Cường nằm lăn trên đất không đứng dậy nổi, nửa khuôn mặt nứt toác, lõm sâu vào trong, máu lênh láng chẳng ngừng kia lại đẩy nỗi tuyệt vọng của họ lên đến tận cùng. Miêu Cường là cậu thanh niên có thực lực mạnh nhất trong số hơn trăm người Bạch Miêu còn sót lại hiện nay, vậy mà lại chẳng thể ra một chiêu một đòn nào để chống trả tên tay sai của Miêu Lạc, bị hắn ta tát một phát bay ra xa như một con chó chết.

Cảnh tượng ấy đã vùi chôn mọi tinh thần phản kháng của người Bạch Miêu, dường như họ đã nhìn thấy chiếc thuyền dẫn đến điểm cuối cùng của sinh mạng đang hướng về phía mình. Một câu nói của Miêu Lạc thôi cũng sẽ khiến tộc Bạch Miêu tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn trên cõi đời này.

"Miêu, Miêu Lạc..." Miêu Trúc thân là tộc trưởng Bạch Miêu, bà ta vội vã mở miệng khi đám đông đều sợ vỡ mật vì đương đầu với thủ đoạn ác độc của Miêu Lạc. Miêu Trúc cố giữ vững cơ thể của mình như đang giữ vững tôn nghiêm của người tộc trưởng Bạch Miêu, bà ta dõi mắt nhìn Miêu Lạc chằm chằm bằng đôi con ngươi đựng đầy tuyệt vọng: "Người Bạch Miêu chưa từng đối xử tệ bạc với cha con cậu kia mà, sao cậu lại điên cuồng như vậy?"

"Điên cuồng? Chưa từng đối xử tệ bạc? Con mụ già chết tiệt kia, lũ Bạch Miêu các người là một lũ heo không có chí tiến thủ, không nên trò trống gì cả, mụ thì cứ dẫn dắt Miêu Trại núp ở cái mảnh đất biên cương bé tẹo này mãi, vô dụng y như bọn rùa rụt đầu. Chỉ có cha tôi mới có thể lãnh đạo Miêu Trại, đưa Miêu Trại trở thành kẻ thống trị cả Tây Cương. Cái lũ mạt rệp thối tha các người không xứng được sống trên đời." Miêu Lạc cười lạnh lùng, giọng điệu điên cuồng như kiểu hắn ta đang đổ hết lửa giận tích tụ lâu ngày trong bụng mình lên đầu Miêu Trúc.

Miêu Lạc thấy người dân tộc Bạch Miêu nào cũng cúi gằm mặt không nói một lời, hắn ta còn vếnh váo tợn hơn: "Thôi tôi cũng không nói nhảm nữa, đã đến giờ rồi mà các người còn không giao con điếm Miêu Liên kia ra đây là tôi bắt đầu giết người đấy nhé."

Giết người? Vẻ mặt của Miêu Trúc thay đổi dữ dội khi nghe lời nói nhẹ tênh của Miêu Lạc, hắn ta định lấy mạng người dân Bạch Miêu ra để hả giận thật ư? Sao, sao hắn ta lại có thể ác độc đến vậy?

"Tôi xin cậu, xin cậu đừng giết người, tôi xin cậu."

Người dân Bạch Miêu nháo nhác kêu gào khi nghe tên Miêu Lạc kia ra lệnh, ai ai cũng rạp mình lủi về sau, trốn tránh ánh mắt của bọn người Miêu Lạc, trong ấy còn có cả đứa bé đang nằm trong tã, bé nó bị mẹ bịt kín miệng bởi người mẹ sợ rằng đứa trẻ trong lòng mình sẽ gây ra tiếng động, những đứa lớn hơn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì bị người thân kéo ra phía sau lưng mình để che chắn. Trong cái thời khắc tuyệt vọng này, thân là người cha người mẹ, tộc Bạch Miêu vẫn cố bảo vệ con mình bằng những hành động mà họ còn có thể thực hiện được.

"Miêu Liên ở đâu? Khà khà, bọn mày giấu kĩ gớm nhỉ." Miêu Lạc trông thấy động tác của người Bạch Miêu, hắn ta cười dữ tợn, chăm chú nhìn một người phụ nữ đang ôm lấy đứa con thơ trong lòng bằng đôi con ngươi tăm tối, độc địa. Chồng của người phụ nữ này đã chết thảm trong tay người Hắc Miêu khi Miêu Chân gây loạn, chị ta đã chăm bẵm cho đứa con thơ còn nằm trong tã của mình, nhẫn nhục chịu đựng, sống tạm bợ đến ngày hôm nay đâu phải dễ dàng gì.

Người phụ nữ thấy tên Miêu Lạc kia nhìn con mình chằm chằm như rắn rình mồi, cả khuôn mặt bỗng trắng như tờ giấy, chị ta run lẩy bẩy không ngừng, nhịp thở bắt đầu dồn dập. Chị ta không chịu đựng được nữa, tay ôm chặt lấy con mình sau đó vội vàng quỳ rạp xuống đất rồi lủi mãi về sau.

"Cậu muốn giết người thì giết tôi trước đi." Miêu

Trúc thấy Miêu Lạc định ra tay với đứa bé Miêu Trại còn đỏ hỏn, bà ta gào lên đầy đau khổ, hai tay của bà giơ cao giữa không trung, kính cẩn như dân đen gặp được chủ nhân, bà ta khổ sở tột cùng: "Cậu Miêu, xin cậu hãy giết bà già này trước đi."

"Mụ xứng à?" Miêu Lạc thấy Miêu Trúc cố nhịn đau đớn nơi đầu gối, vẫn quyết hi sinh mạng sống của mình để bảo vệ dân trong tộc, đôi con ngươi của hắn ta ánh lên vẻ khinh thường. Hắn ta ghét nhất là cái dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, tinh thần quyết hi sinh đâm đầu vào chỗ chết của Miêu Trúc. Bà ta càng làm vậy càng khiến Miêu Lạc cảm thấy mình thật sự đang làm điều ác nhân thất đức. Bọn Bạch Miêu này đáng chết cả lũ.

"Giả vờ giả vịt đủ chưa hả con mụ già?" Hình như Miêu Lạc lo lắng những tâm tư vùng vẫy trong lòng mình bị kẻ khác phát hiện nên hắn vội vã tiến lên phía trước, tát thẳng vào mặt Miêu Trúc. "Bốp." Tiếng bạt tai giòn giã vang vọng, hai chiếc răng cửa lung lay của Miêu Trúc bị Miêu Lạc tát bay ra khỏi miệng, trên khuôn mặt nhăn nheo của bà ta đầy vết bầm xanh bầm tím, giờ thì làm gì còn sự oai ngiêm của người tộc trưởng Miêu Trại nữa? "Bốp." "Bốp."

Dường như Miêu Lạc đã tìm thấy sự phóng túng, chẳng cần cả nể ai của người bề trên khi ra tay ngược đãi Miêu Trúc, hắn ta bỗng nổi điên nổi khùng, giơ tay tát vào mặt Miêu Trúc thêm vài ba cái nữa. Miêu Lạc nhìn vị tộc trưởng Bạch Miêu thường ngày vẫn cao cao tại thượng, ai cũng phải kính cẩn nghiêng mình giờ lại mặc cho hắn ta ngược đãi như một con chó già khọm, con ác thú trong lòng Miêu Lạc đập nát xiềng xích, xâm chiếm lí trí của hắn ta, sự sảng khoái đê mê tột độ ấy hoá thành vẻ mặt đầy khoái chí hiển hiện rõ ràng trước mắt đám đông.

"Không phải mụ giỏi lắm sao hả con mụ già kia? Không phải mụ mạnh lắm sao? Sao không quờ cái gậy chống nát bươm kia để mà diễu võ giương oai nữa đi hả? Tôi là người Hắc Miêu thì sao? Giờ tôi vẫn có thể đánh mụ như đánh chó đấy thôi. Đánh trả đi, phản kháng đi chứ. Con cháu gái cưng của mụ chết ở xó nào hả? Sao nó không ra giúp mụ?" Miêu Lạc vừa tát liên tục vào mặt Miêu Trúc vừa gào ầm ĩ đầy vẻ phách lối, trông cứ như một con linh cẩu hèn hạ đang hung hăng kêu gào giữa bầy sư tử đã chết để đè nén những sợ hãi sâu trong lòng mình.

"Được rồi, tôi biết mụ cũng chẳng có bản lĩnh đếch mẹ gì, tôi đánh mụ là bởi coi trọng mụ thôi mụ già." Miêu Lạc tát Miêu Trúc liền tù tì mười mấy phát, hình như hắn ta thấy hơi mệt nên dừng tay lại, bước chân loạng choạng lùi về sau như kẻ say rượu. Miêu Lạc bỗng nhiên lại xông lên túm lấy một góc tã lót của đứa bé còn nằm trong lòng người phụ nữ kia hòng cướp lấy bé nó.

"Đừng." Người phụ nữ kia ngơ ngẩn nhìn biến cố bất ngờ trước mắt sau đó bảo vệ lấy con mình theo bản năng, chị ta túm chặt lấy mảnh tã lót quấn quanh, đôi con ngươi ầng ẫng nước mắt: "Cầu xin cậu, cầu xin cậu tha cho con trai của tôi, nếu cậu muốn giết thì cứ giết tôi đi."

"Bốp." Miêu Lạc giơ tay tát lên mặt người phụ nữ kia rồi túm lấy cẳng chân bụ bẫm của đứa trẻ, hắn ta cười dữ tợn: "Bỏ tay ra không thì tao bẻ gãy chân con mày, ném cho chó ăn đấy."

Người phụ nữ buông mảnh tã lót trong lòng, ánh mắt đờ đẫn, đầy nước mắt của chị ta cứ thế dõi theo nụ cười điên cuồng của Miêu Lạc, có người mẹ nào có thể trơ mắt nhìn con mình bị bẻ gãy chân kia chứ?

"Mẹ kiếp, thế mới phải chứ." Miêu Lạc thấy người phụ nữ kia lỏng tay, hắn ta túm lấy cẳng chân của đứa bé sau đó xé bỏ mảnh tã lót rồi tung đứa trẻ đang gào khóc không ngừng nghỉ kia lên trời. Miêu Lạc tóm được chiếc cổ yếu ớt của đứa bé, vẻ mặt điên cuồng cực độ: "Mày nghĩ mày thả tay thì nó sẽ không chết sao?"

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện