LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Bỏ lỡ thời cơ tốt


trước sau

“Đừng.”

Thấy Miêu Lạc giơ tay ra bóp cổ con mình, người phụ nữ kêu gào thảm thiết, liều mạng muốn xông lên.

Cho dù chỉ là một người Bạch Miêu bình thường và căn bản không thể là đối thủ của Miêu Lạc nhưng khi nhìn thấy cốt nhục của mình bị uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng, người mẹ đó không màng tất cả mà xông lên.

“Thằng súc sinh.”

Thấy Miêu Lạc dám ra tay tàn độc với đứa con thơ, tất cả những người Bạch Miêu có mặt ở đó không thể nào giương mắt nhẫn nhục chịu đựng được nữa.

Bọn họ tức giận gào thét, người nào người nấy cầm vũ khí trong tay liều mạng xông về phía Miêu Lạc.

Bọn họ thề rằng trước khi Miêu Lạc ra tay, phải cướp bằng được đứa bé về vì đứa bé chính là hy vọng của bọn họ.

Bọn họ không thể giương mắt nhìn cốt nhục của bộ lạc bị Miêu Lạc tàn sát.

Bọn họ là con người, là con người có lương tri, không phải loại súc sinh như tên Miêu Lạc đó.

“Tao xem ai dám.”

Đến nằm mơ cũng không thể ngờ được khi mình bước vào đây, người Miêu Trại chỉ biết dạ dạ vâng vâng tuân lệnh răm rắp thì nay lại dám lên tiếng chống đối. Lúc này Miêu Lạc y như một kẻ điên, hắn tỏ rõ bộ dạng muốn giết người.

Hắn rống giận hét lên rồi giơ đứa bé cao qua đầu: “Kẻ nào dám tiến lên một bước thì tao sẽ bóp chết nó như một con thỏ non.”

Sau khi nghe thấy tiếng nạt nộ đó của Miêu Lạc, thấy đứa bé đáng thương trong tay hắn đang khóc lóc thảm thương, người phụ nữ xông lên đầu tiên lập tức dừng chân và chỉ biết đứng trân trân tại chỗ, ngẩng mặt nhìn con mình. Nước mắt cứ thế rơi lã chã y như những hạt ngọc châu bị đứt dây trượt dài trên má người mẹ đó.

Sau khi người phụ nữ dừng chân, những người Bạch Miêu lần lượt đứng lại. Bọn họ nhìn Miêu Lạc với ánh mắt phẫn nộ và ấm ức. Sự thù hận trong đôi mắt những người Bạch Miêu không khác gì con sông cuồn cuộn nước, cứ thế dâng trào.

Bọn họ hận thấu xương tuỷ nhưng lại lực bất tòng tâm. Đối với những người còn lại thuộc bộ lạc Bạch Miêu thì sự tổn thất này đối với mỗi một người mà nói đều không thể nào chấp nhận được.

Sau khi cả đoàn người dừng chân, ba tên theo võ cổ ở bên cạnh Miêu Lạc lập tức tiến lên, chúng vây quanh Miêu Lạc rồi giương mắt hổ nhìn chằm chằm vào những người Bạch Miêu ở trước mặt.

Cả ba tên đều là những võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám. Đối diện với những người Bạch Miêu này chỉ cần Miêu Lạc ra lệnh, bọn chúng luôn tự tin có thể tung một mẻ diệt hết sạch người Bạch Miêu.

Nhưng điều kiện là những Đại Nhân đó cũng ra lệnh.

Trước khi kế hoạch cuối cùng chưa thành công thì tính mạng của những người Bạch Miêu này vẫn còn tác dụng, nếu không thì bố con Miêu Lạc cũng sẽ không đợi đến bây giờ mà để những người này còn sống sót.

“Bây giờ bảo con đĩ Miêu Liên ra đây, tôi sẽ bỏ qua cho con thỏ non này, cho nó đoàn tụ với các người.”

Thấy người phụ nữ dừng chân bấn loạn, Miêu Lạc mừng rơn. Hắn rống lên rồi giơ đứa bé cao hơn nữa.

Hắn muốn dùng cách này để ép Miêu Liên ra kết hôn với mình, nếu không thì cái chết của đứa bé này đều là do Miêu Liên mà ra.

Lúc này, mặc dù Miêu Lạc hào hứng ra mặt nhưng sự độc ác trong suy nghĩ của hắn thì lại không hề giảm đi. Hắn bày luôn ra hai vấn đề nan giải trước mặt những người Bạch Miêu này.

Nếu như Miêu Liên không ra thì hắn có thể yên tâm rời khỏi đây dưới sự bảo hộ của những cao thủ theo võ cổ.

Dùng tính mạng của đứa bé này để khơi thông sự phẫn nộ trong lòng. Nếu Miêu Liên có thể ra ngoài thì mục tiêu của mình đã có thể đạt được rồi.

Đối với Miêu Lạc mà nói thì Miêu Liên không chỉ là đồ đệ của Miêu Trại Phong mà còn là người có thủ pháp Bạch Cổ rất kỳ diệu.

Sau khi lấy hắn, hắn vừa được lợi mà còn có thể nâng cao kỹ năng xử lý cổ độc của bản thân mình. Hơn nữa, thân phận của Miêu Liên lại trở nên cao quý hơn.

Là cháu gái của tộc trưởng Miêu Trúc, một khi lấy mình, mình có thể danh chính ngôn thuận mà thống lĩnh người Bạch Miêu, sau này những người Bạch Miêu với tài nghệ tuyệt vời sẽ trở thành thuộc hạ của bản thân, là nô bộc của mình. Một việc tốt lành, một mũi tên trúng hai đích thế này sao Miêu Lạc có thể bỏ qua cho được.

Hôm nay Miêu Liên bắt buộc phải ra mặt, phải gả cho hắn.

Quả nhiên, khi nghe xong điều kiện này của Miêu Lạc, tất cả những

người Bạch Miêu có mặt ở đây đều hết sức tức giận. Trong đó, có một số người Bạch Miêu không rõ sự tình lật lượt nhìn Miêu Trúc với ánh mắt cầu khẩn.

Bọn họ nghĩ rằng người Bạch Miêu đã nguy hiểm tới mức này nếu có thể đem Miêu Liên ra để đổi lấy sự sinh tồn của cả bộ lạc thì cũng không phải là không được.

Còn những thủ lĩnh người Bạch Miêu biết Miêu Liên đã lặng lẽ rời khỏi Miêu Trại thì bây giờ lại tỏ vẻ hối hận.

Bọn họ biết rằng mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Vừa rồi, nếu như bọn họ xông lên rồi nhân lúc rối loạn gây hại cho Miêu Lạc thì có thể còn uy hiếp được Miêu Chân phải nhượng bộ. Cho dù Miêu Liên không ở đây nhưng bắt được Miêu Lạc thì Miêu Chân có lẽ sẽ cho người Bạch Miêu một con đường sống.

Còn bây giờ, ba tên cao thủ theo võ cổ bảo vệ Miêu Lạc hết sức chặt chẽ, bọn họ có muốn bắt giữ Miêu Lạc cũng là việc khó hơn lên trời.

Những người không rõ tung tích của Miêu Liên thì sao có thể đẩy một người không phải Miêu Liên ra để đổi lấy tính mạng của đứa trẻ được.

Đối mặt với hai vấn đề khó khăn khôn cùng đó, người nào người nấy chỉ biết đổ dồn con mắt nhìn về phía Miêu Trúc.

Hy vọng bà ta có thể dùng thân phận đức cao vọng trọng và trí tuệ hơn người của mình để hoá giải vấn đề trước mắt.

Quả là quá khó khăn.

Thấy tộc người đều nhìn mình, Miêu Trúc mặt mày buồn rầu và trắng bệch vì mất nhiều máu. Bà ta biết lấy cái gì để bảo toàn tính mạng cho bộ tộc đây?

Làm thế nào để thoả lòng Miêu Lạc nữa đây?

“Miêu thiếu chủ…”

Miêu Trúc đã bị đánh cho tới mức hoa mắt chóng mặt, bà ta khó khăn lắm mới ngẩng được đầu lên, nhìn Miêu Lạc với bộ dạng hết sức đáng thương. Trông bà ta hết sức mỏi mệt, đôi mắt kia chỉ toàn là nước mắt với sự tuyệt vọng.

“Cho, cho tôi thêm một ngày nữa.”

“Khốn khiếp. Bà già chết tiệt, ngay bây giờ.”

“Nếu tôi đếm ngược đến ba mà con điếm Miêu Liên kia không ra thì tôi sẽ giết chết đứa nhóc con này.”

Sau khi lên tiếng ngắt lời Miêu Trúc, Miêu Lạc với sự bảo vệ của ba tên võ sĩ liền lấn lướt, hắn lập tức gào lên phẫn nộ.

“Tới lúc đó, thì con mẹ kia hãy nhớ lấy, đây là do tộc trưởng của các người vô liêm sỉ, không muốn dùng cháu gái bà ta để đổi láy tính mạng của con trai mụ.”

“Kẻ giết người là bà ta, chứ không phải tôi.”

Miêu Lạc không hề để cho mọi người suy nghĩ mà cứ thế nạt nộ.

“Một!”

“Đừng mà.”

Người phụ nữ kêu gào thảm thiết rồi bò rạp xuống phía trước túm lấy chân của tên võ sĩ đứng ngoài cùng, cầu xin trong đau đớn.

“Hai.”

Miêu Lạc không màng đến lời cầu xin của người mẹ kia, cứ thế bóp lấy cổ đứa bé, càng lúc càng mạnh hơn.

Trong chốc lát, tiếng khóc của đứa bé đột ngột ngừng lại, sắc mặt đứa bé dần tím tái đi.

Miêu Lạc thật sự dám ra tay giết chết đứa trẻ.

“Tộc trưởng.”

Thấy đứa trẻ sắp ngừng thở, người phụ nữ đẩy chân tên võ sĩ quay người bò rạp xuống dưới chân Miêu Trúc cầu xin bà có thể cứu lấy mạng con trai mình.

“Cô giết tôi đi.”

Miêu Trúc đau khổ hét lên rồi nắm chặt lấy cây gậy ba toong muốn đứng dậy liều mạng với Miêu Lạc.

Đúng lúc này, khoé miệng tên Miêu Lạc nhếch lên tạo nên một nụ cười hết sức giữ tợn.

“Ba!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện