Trong ấn tượng của mọi người thì những vị khách tôn quý trong mắt nhà họ Chu hình như cũng chỉ có vài người, và danh tiếng bọn họ lẫy lừng.
Hầu như ai cũng biết đến. Thế nhưng Diệp Thiên lúc này ngồi ở vị trí đó vẫn cứ khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.
Bên trong biệt viện, những người có thể tới tham gia tiệc mừng thọ ông lão Chu phần lớn đều có thân phận cao quý. Ai ai cũng dò đoán thân phận của Diệp Thiên.
“Ngồi cạnh cậu thanh niên này hình như là viên ngọc sáng của nhà họ Mạc ở Nam Cảnh. Lẽ nào đối phương là Vương Thiên Lượng thiếu gia của nhà họ Vương ở Nam Cảnh?”
“Không phải. Tôi từng gặp Vương thiếu gia rồi, trông cậu ấy không hề giống vậy.”
“Lợi hại thật đấy. Tôi nhớ nhà họ Mạc và nhà họ Vương liên hôn rồi. Thế mà cô gái nhà họ Mạc kia lại không ngồi cùng Vương thiếu gia, lại thân mật với người đàn ông khác như vậy. Thật kỳ lạ.”
“Dám quang minh chính đại như vậy, e rằng thân phận cũng không phải đơn giản đâu.”
“Dù có không đơn giản thì tôi thấy rằng không thể bằng nhà họ Vương ở Nam Cảnh được.”
“Cũng đúng, nhà họ Vương, nhà họ Chu đều là những gia tộc hạng nhất, rất khó có thể có gia tộc nào bì lại được.”
Mọi người bàn tán hồi lâu vẫn không sao đoán ra được thân phận của Diệp Thiên.
Thế nhưng người ta có thể được nhà họ Chu tiếp đón như vậy nên bọn họ đương nhiên sẽ không dám tiếp xúc, chỉ có thể nhìn từ xa.
Dù gì thì nhân vật chính của ngày hôm nay là ông lão Chu.
“Gia chủ nhà họ Từ ở Bắc An tới.”
“Gia chủ nhà họ Xa ở Bắc An tới.”
“Gia chủ nhà họ Trần ở Tây Ninh tới.”
“Gia chủ nhà họ Triệu ở Ngọc Lâm tới.”
……..
Những tiếng báo danh liên tục vang vọng khắp khoảng sân.
Sự chú ý của mọi người vốn dĩ đang dồn hết về phía Diệp Thiên thì lúc này đều đổ dồn ánh mắt ra phía cửa.
Khi nhìn thấy từng bóng hình vừa bước vào, bọn họ ai nấy đều hào hứng cả lên.
Những người này đều là đại diện của các gia tộc lớn ở Bắc An hoặc những thành phố khác. Thân phận cao quý, nên đương nhiên trên người sẽ toát ra cái khí chất khác người thường.
Đương nhiên, những gia tộc lớn này đều là những gia tộc hạng hai ở các thành phố, không quá sừng sỏ nhưng cũng rất lợi hại.
Có thể khiến cho các gia chủ đích thân đến tham dự cũng đủ để thấy rằng địa vị của nhà họ Chu vô cùng cao quý.
Và địa vị của ông lão Chu càng khiến người ta phải nể trọng.
Người của các gia tộc cứ thế nườm nượp đến.
Chẳng mấy chốc chỗ ngồi đều được lấp đầy.
“….. Vị này là gia chủ nhà họ Liễu, là gia tộc hạng ba nhưng tổ tiên từng làm quốc sư nên gia tộc cũng có vai có vế.”
“Người đang tiến vào là đại thiếu gia nhà họ Mã, giống như các thiếu gia khác, đều không học võ, xếp loại học lực đều dùng tiền để mua…”
Mạc Linh bên cạnh Diệp Thiên chẳng khác gì một cuốn Bách Khoa Toàn Thư.
Cô hiểu khá rõ về những gia tộc có người vừa bước vào. Họ vừa vào đến cửa, Mạc Linh đã bình luận.
Diệp Thiên coi như đang nghe kể chuyện. Những gia tộc này anh gặp nhiều rồi nên không quan tâm làm gì.
Thế nhưng Mạc Linh đột nhiên ngưng lại.
Cô hướng ánh mắt về phía bóng người vừa đi vào rồi hắng giọng và tỏ vẻ không vui.
Diệp Thiên tò mò đưa mắt nhìn qua.
Không chỉ mình anh mà gần như ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đây đều đổ dồn về phía kia.
Hầu như những con mắt của phần lớn đàn ông khi nhìn thấy bóng hình đó đều như muốn bắn ra lửa.
Bóng dáng đó là của một người con gái.
Cô ta yểu điệu thướt tha, đi từng bước chậm rãi uyển chuyển.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, không khiến cho người khác có cảm giác “mất mát” mà ngược lại còn khiến người ta thấy vui vẻ hứng khởi, rất phù hợp cho việc tham dự một bữa tiệc mừng thọ.
Chiếc váy dài quá đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng ngọc ngà nhưng lại không khiến người khác thấy phô bày lộ liễu mà ngược lại còn khéo léo tôn lên vẻ đẹp nữ tính.
Trông cô gái y như một bông hoa sen trắng thanh khiết thoát tục, khiến người ta mê say.
Người này chính là…
“Bách Mi.”
“Sao cô ta lại đến đây?”
“Thật là đẹp.”
“Nghe nói Bách Mi như
tiên nữ, vốn dĩ không tin. Hôm nay được gặp thật sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối vì không được gặp sớm hơn.”
“Một cô gái đẹp thế này e rằng đã sớm bị gia tộc lớn thu nạp thành hậu cung làm của riêng rồi?”
“Dù gì thì gia tộc bình thường cũng sẽ không thể nào mà có mối quan hệ gì với cô ta được. Thôi bỏ giấc mơ đó đi.”
“Mọi người nói xem lát nữa Bách Mi sẽ ngồi ở đâu?”
Người bước vào là Bách Mi với nhan sắc đẹp tuyệt trần. Kể cả là Mạc Linh cũng cảm thấy mình còn có phần thua kém.
Có thể nói Bách Mi rất nổi bật.
“Bách Mi?”
Từ sau khi vào chỗ ngồi, Vương Thiên Lượng mặt mày tối sầm cả lại, hắn không ngừng liếc về phía Diệp Thiên và Mạc Linh. Thấy Mạc Linh nói chuyện thân mật với Diệp Thiên, trán hắn ta cứ thế nổi lên gân xanh, thế nhưng hắn lại không dám lên tiếng.
Thứ nhất là vì thể diện, thứ hai là vì hắn còn đang nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên.
Người có thể đường đường chính chính nhận được sự tiếp đãi cung kính của gia chủ nhà họ Chu đương nhiên không phải là một người bình thường được.
Thế nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mãi tới bây giờ, khi thấy Bách Mi bước vào, ngọn lửa trong lòng hắn mới được dập tắt.
“Một cô gái quá xinh đẹp.”
Mắt Vương Thiên Lượng sáng quắc lên. Trước đó hắn độc chiếm Mạc Linh làm của riêng cũng vì nhan sắc của cô. Nhưng bây giờ, Bách Mi lại khiến hắn rạo rực hơn cả.
Vẻ đẹp đó thật hiếm có trên đời này.
Kể cả là một đại thiếu gia nhà họ Vương ở Nam Cảnh đường đường chính chính như hắn đây cũng mới chỉ gặp một tuyệt sắc giai nhân thế này lần đầu.
“Vương thiếu gia thích cô ấy rồi sao?”
Khôn Tuyệt ở bên nhận ra thần sắc khác thường của Vương Thiên Lượng thì lập tức lên tiếng hỏi.
Thực ra đó cũng chỉ là một câu hỏi khách sáo mà thôi.
Là đàn ông, sao hắn có thể không hiểu thần thái của Vương Thiên Lượng lúc này có nghĩa là gì chứ?
“Cô gái đó là người của gia tộc nào vậy?”
Vương Thiên Lượng không trả lời thẳng mà hỏi luôn về thông tin của Bách Mi.
“Theo như tôi được biết…”
Khôn Tuyệt nheo mắt lại rồi đáp: “Bách Mi này hình như chỉ là một cô nàng dân chơi ở một câu lạc bộ thôi.”
Nói tới đây, mắt hắn sáng lên. Hắn là người của Bắc Thiên Các, lần này ra mặt là để tìm hiểu một số thế lực lớn nhỏ ở thành phố Bắc An và tình cờ gặp Bách Mi.
Lần đầu gặp cô ta, hắn cũng hết sức ngỡ ngàng.
Hắn không tin đối phương chỉ là một cô gái làng chơi nên tìm hiểu kỹ hơn.
Thế nhưng sau khi tìm hiểu thì căn bản không điều tra thêm được gì.
Nghe vậy, Vương Thiên Lượng đột nhiên tỏ vẻ thất vọng ra mặt. Hắn lắc đầu: “Một cô gái làng chơi e rằng sớm đã là của người khác rồi. Bổn thiếu gia không thích loại con gái tuỳ tiện như vậy.”
Khôn Tuyệt đáp lời: “Theo như tôi được biết, gần đây Bách Mi mới xuất hiện ở một câu lạc bộ ở Bắc An, và cho tới hiện tại thì vẫn chưa có thiếu gia nhà nào đụng tới nên vẫn còn cao giá lắm.”
“Ồ?”
Vương Thiên Lượng hết sức bất ngờ.