LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Lại gặp nhau rồi


trước sau

“Đã vậy thì cô ta là của tôi.”

Vương Thiên Lượng thích gái đẹp, đặc biệt là một người con gái đẹp hiếm có như Bách Mi. Đến hắn cũng chưa từng có được.

Bây giờ gặp được Bách Mi, hắn không những ngỡ ngàng vì vẻ đẹp mà hơn cả là tham vọng về cái gọi là dục vọng.

Nói rồi, Vương Thiên Lượng nâng hai ly rượu lên.

“Cô Bách Mi, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp, thật khiến cho người khác phải say mê.”

“Tôi là Vương Thiên Lượng của nhà họ Vương ở Nam Cảnh. Hôm nay muốn làm quen với cô Bách Mi đây, không biết tôi có được vinh hạnh này không?”

Ánh mắt Vương Thiên Lượng cứ thế nhìn chằm chằm vào Bách Mi, mỗi hành động của hắn đều chứa đựng ý tứ.

Hắn cũng tin rằng dựa vào ưu thế về thân phận của mình, thêm vẻ bề ngoài bảnh bao của mình, thì chẳng thể có cô gái nào từ chối hắn được chứ đừng nói là một cô gái làng chơi ở một câu lạc bộ.

Mọi người thấy cảnh này thì hết sức ngỡ ngàng.

Bọn họ vốn dĩ cũng định tiếp xúc với Bách Mi nhưng chỉ đành ngừng lại thở dài quan sát.

Mặc dù những người có mặt đều là những người của gia tộc danh giá, giàu có nhưng rất ít gia tộc có thể so bì với Vương Thiên Lượng.

Khoảng cách quá lớn.

Vì vậy không ai muốn chỉ vì một cô gái mà khiến Vương Thiên Lượng phật ý.

Gái mặc dù đẹp nhưng cũng chỉ là để nhìn mà thôi. Bọn họ chỉ đành tự an ủi mình.

Khôn Tuyệt thấy Vương Thiên Lượng đứng dậy thì nhếch miệng cười.

Hắn từng tiếp xúc với Bách Mi nhưng nhận ra đối phương rất khó gần, căn bản không giống với vẻ yêu kiều thể hiện ra bên ngoài.

Càng không giống một cô gái làng chơi. Cô ta không hề đơn giản nên lần này hắn muốn mượn tay Vương Thiên Lượng xem có thể khiến Bách Mi để lộ ra gì không.

Ở một nơi cách đó không xa.

Sau khi Bách Mi nghe thấy thì đưa mắt nhìn nhưng rất nhanh sau đó cô ta nở nụ cười đẹp mê người.

Giây phút đó người người ngắm nhìn đều phải say mê.

“Đúng là Vương thiếu gia lợi hại.”

“Bách Mi nghe nói rất kiêu ngạo, rất ít khi chủ động cười với ai.”

“Đúng vậy, vừa rồi còn chủ động cười với Vương thiếu gia.”

“Con gái mà, bình thường kiêu ngạo, nhưng có kiêu ngạo cỡ nào thì chỉ cần có chút thực lực, chẳng phải bọn họ đều giống như mèo con ngoan ngoãn nghe lời sao?”

“Không ngờ Bách Mi cũng có mưu đồ như vậy.”

Mọi người không ngừng bàn tán.

Vương Thiên Lượng nghe vậy thì cảm thấy hết sức hài lòng. Xem ra mình nghĩ nhiều rồi. Cô gái như thế này không hề khó chinh phục.

Lúc này Bách Mi từ từ chậm rãi đi lại, Vương Thiên Lượng vẫn giữ phong thái nho nhã nhưng trong đầu thì chỉ toàn hình ảnh quấn quýt về đêm.

Hắn nghĩ rằng việc chinh phục Bách Mi nằm trong lòng bàn tay, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thế nhưng giây phút sau đó hắn chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

Bách Mi đi tới gần hắn nhưng lại không hề có ý định dừng lại. Cô ta đi ngang qua hắn, chỉ để lại một mùi hương phảng phất trong gió khiến người ta phải mê mẩn, thực ra khi nhìn về phía này Bách Mi phát hiện ra một người quen nên mới nở nụ cười.

Và người quen này chẳng phải ai khác mà chính là người đứng cùng hướng với Vương Thiên Lượng cho nên mọi người mới cho rằng Bách Mi cười với Vương Thiên Lượng.

Thực tế thì không phải.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cuối cùng Bách Mi cũng dừng lại trước bàn bốn ở một góc mà nở nụ cười tươi rói. Đến cả giọng nói của cô ta cũng trở nên hồ hởi vui mừng.

“Sao…. Sao lại là hắn ta.”

Lúc này Vương Thiên Lượng đã quay người đi. Khi nhìn thấy Bách Mi dừng bước thì trợn trừng mắt nhìn.

Vì người ngồi đó chính là Diệp Thiên. Không chỉ mình hắn mà rất nhiều khách khứa có mặt ở đây đều ngỡ ngàng.

Từng ánh mắt nhìn đều đổ dồn về phía Diệp Thiên.

Những phỏng đoán ban đầu lúc này lại một lần nữa dấy lên.

“Mỗi lần cô xuất hiện đều mang theo không ít phiền phức.”

Diệp Thiên thản niên nhấp rượu rồi lên tiếng, ánh mắt không hề tỏ bất kỳ thái độ nào.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp Bách Mi có một cảm giác ngỡ ngàng ra thì sau đó anh chẳng còn cảm giác gì nữa cả.

Không phải vì
anh biết thêm gì mới mẻ từ Bách Mi mà vì anh hứng thú với thân phận là người của Bạch Cốt Hội của cô ta hơn.

Vì tò mò nên Diệp Thiên không quan tâm tới dung mạo của cô ta.

“Vậy thì tôi không quan tâm.”

Bách Mi khẽ cười sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên không hề quan tâm tới ánh mắt của những người xung quanh.

“Hồ li tinh đáng chết.”

Mạc Linh liếc nhìn Bách Mi, khoé miệng bĩu lên, trong lòng khó chịu với từng hành động của Bách Mi.

Cô thừa nhận đối phương rất đẹp nhưng cô không phục.

“Tên tiểu tử này rốt cục là ai?”

“Không những khiến cho gia chủ nhà họ Chu đích thân tiếp đón mà còn khiến cho một tuyệt sắc giai nhân như Bách Mi phải lại gần thân thiết như vậy.”

“E rằng một người thần bí như vậy chúng ta chưa đủ tư cách để biết.”

“Nhất định phải qua lại tốt với người thanh niên này, tuyệt đối không được gây sự.”

Mọi người bắt đầu tiếp tục phỏng đoán về Diệp Thiên.

Mặc dù ai nấy đều hết sức ngưỡng mộ nhưng người khiến cho nhà họ Chu và cả Bách Mi lại gần như vậy đương nhiên không phải là người bình thường.

“Vương thiếu gia đừng giận. Chỉ một cô gái mà thôi. Trên đời này thiếu gì gái đẹp.”

Khôn Tuyệt an ủi Vương Thiên Lượng nhưng mắt hắn thì chốc chốc lại nhìn về phía Diệp Thiên.

Hắn vốn dĩ cho rằng tên tiểu tử này chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nhưng bây giờ xem ra thì không phải như hắn nghĩ rồi.

Trong chốc lát, Khôn Tuyệt lại có hứng thú với Diệp Thiên hơn cả Bách Mi.

Còn Vương Thiên Lượng từ đầu tới cuối mặt mày tối sầm cả lại, ánh mắt hắn tỏ vẻ giữ dằn.

Sau khi nghe Khôn Tuyệt nói, hắn lập tức đáp lời: “Trên đời này không thiếu gái đẹp nhưng người con gái mà Vương Thiên Lượng tôi thích từ trước đến nay chưa bao giờ là không có được. Vả lại đối phương lại không nể mặt tôi như vậy.”

Với thân phận như hắn, cái quan trọng nhất đương nhiên là thể diện. Vừa rồi hắn còn chủ động nâng ly định tới làm quen với Bách Mi nhưng bây giờ lại bị người ta ngó lơ như thể hắn vừa làm một hành động hết sức nực cười vậy.

Vương Thiên Lượng thấy rằng mình không cần nhìn vào biểu cảm của những người xung quanh cũng đủ biết lúc này bọn họ nhất định đang nhìn hắn chê cười, vì vậy việc này đối với Vương Thiên Lượng mà nói là một sự sỉ nhục quá lớn.

Khôn Tuyệt nhếch miệng: “Vậy Vương thiếu gia định làm gì?”

“Làm gì?”

Vương Thiên Lượng nhìn Diệp Thiên và Bách Mi nhưng không trả lời cụ thể.

“Trương Lão của Bắc Thiên Các tới mừng thọ.”

Lúc này ở cửa vang lên âm thanh dõng dạc. Cả khoảng sân lại yên tĩnh trở lại. Tiếp đó có không ít người lần lượt đứng dậy, trong đó có cả Mạc Linh và Khôn Tuyệt.

Chỉ thấy một người già nua chậm rãi đi vào. Người này mặc bộ đồ rộng rãi, đi đứng vẫn rất chắc chắn và hết sức minh mẫn.

Người này vừa bước vào đã kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện