“Hóa ra là trưởng lão của Bắc Thiên Các!”
“Nhà họ Chu này thật vẻ vang!”
“Nếu như không nhớ nhầm thì sự tồn tại của Bắc Thiên Các rất khủng khiếp, bên trong có rất nhiều cao thủ!”
“Rất nhiều người từ các gia tộc lớn cũng chỉ là hàng đệ tử ở Bắc Thiên Các, vì vậy Bắc Thiên Các còn khủng khiếp hơn những gì mọi người tưởng tượng!”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ông lão đang đi tới.
Tuy ánh mắt mỗi người một khác nhưng ai nấy đều tỏ ra kính trọng ông.
Nhân vật lớn như vậy không phải người mà bọn họ có thể làm loạn!
“Sư phụ!”
Khôn Tuyệt và Mạc Linh đi lên phía trước chắp tay cung kính.
Ông lão tên là Trương Linh Phóng, bình thường người ta kính trọng gọi là Trương lão, địa vị cao quý vô cùng. Ông là trưởng lão của Bắc Thiên Các, cũng là sư phụ của Khôn Tuyệt và Mạc Linh!
“Sao hai con không ngồi cùng với nhau?”
Trương Linh Phóng thấy hai học trò đi tới từ hai vị trí khác nhau nên mới hỏi như vậy.
Mạc Linh còn chưa nói, Khôn Tuyệt đã lên tiếng trước: “Lần trước con có nói với sư phụ, sư muội đang qua lại rất thân thiết với một người đàn ông, vừa nãy hai người họ ngồi cùng nhau.”
“Hả?’
Trương Linh Phóng đột nhiêu chau mày.
“Sư phụ, con!”
Mạc Linh mở miệng định nói nhưng đã bị Trương Linh Phóng ngắt lời: “Chuyện tình cảm cá nhân sư phụ không can thiệp, Bắc Thiên Các cũng không có quyền can thiệp nhưng Chu Nhiên cũng là đồ đệ của Bắc Thiên Các ta, hình như cũng có mâu thuẫn với cậu thanh niên mà con quen.”
“Sư phụ à, là Chu Nhiên trêu chọc Diệp Thiên trước!”
Mạc Linh giải thích ngay.
“Vậy sao?”
Trương Linh Phóng nhìn Khôn Tuyệt.
Khôn Tuyệt liền nói: “Chuyện này con không rõ nhưng trước mắt, Chu Nhiên sư đệ bị gia tộc cấm túc còn tên nhóc sư muội quen lại trở thành khách đặc biệt. Con thấy rằng chuyện này chắc chắn không thể nói rõ bằng một câu ai trêu chọc ai trước.”
“Sư huynh, anh!”
Mạc Linh trừng mắt nhìn Khôn Tuyệt.
Chu Nhiên bị cấm túc rõ ràng là vì khi nãy hắn đã chặn cửa Diệp Thiên mà không biết Diệp Thiên có quan hệ thân thiết với nhà họ Chu.
Chuyện này Khôn Tuyệt lại không hề nhắc tới!
Nói mười câu, chín câu giả không đáng sợ. Đáng sợ nhất là bớt lại một câu nói thật có thể phân định đúng sai!
“Đủ rồi!”
Trương Linh Phóng không để Mạc Linh nói nữa mà chỉ xua tay bình tĩnh nói: “Đồng môn ngồi cùng nhau đi, con đừng qua đó nữa.”
Sau đó, Mạc Linh ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh mà mặt mày buồn bã, nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ mặt không nỡ.
Trong khi đó Khôn Tuyệt lại cười rất tươi.
Sau khi ngồi vào chỗ, Vương Thiên Lượng chắp tay nói: “Vương Thiên Lượng chào Trương lão!”
“Cậu là?”
Trương Linh Phóng không thường xuyên xuất sơn nên không quen biết nhiều người.
Khôn Tuyệt đứng bên cạnh liền giới thiệu: “Sư phụ à, đây là Vương Thiên Lượng, thiếu gia nhà họ Vương ở Nam Cảnh, cũng là chồng chưa cưới của sư muội!”
“Nhà họ Vương ở Nam Cảnh!”
Trương Linh Phóng mắt sáng lên.
Mạc Linh ở bên cạnh muốn phản bác nhưng nghĩ tới chuyện sư phụ chắc chắn sẽ không đứng về phía mình, cô cũng chỉ có thể im lặng buồn bã.
“Hóa ra là người nhà họ Vương ở Nam Cảnh.”
Trương Linh Phóng cười sảng khoái: “Tôi và nhà họ Vương các cậu cũng rất có duyên, sau này có thể qua lại nhiều hơn.”
“Cháu sớm đã nghe danh tiếng Trương lão, bây giờ được gặp, đúng là danh bất hư truyền, khí thế của Trương lão khiến cho người luyện võ đã lâu như cháu cũng không khỏi sợ hãi!”
Vương Thiên Lượng nói vài câu khách sáo với Trương Linh Phóng.
Đương nhiên những điều hắn nói cũng là lời thật ý thật.
Trương Linh Phóng là trưởng lão của Bắc Thiên Các nên thực lực của ông ta không phải thứ mà hắn có thể nhìn thấu!
“Chuyện cậu là chồng chưa cưới của Linh Nhi, tôi cũng có nghe nói.” Trương Linh Phóng vuốt râu nói chậm: “Là một người thầy, đương nhiên tôi hy vọng đệ tử của mình có thể hạnh phúc, ít ra tôi cảm thấy cậu cũng không tệ, nhưng sợ có một số người cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, muốn trèo cành cao!”
Mấy câu đầu thì khen Vương Thiên Lượng, câu cuối cùng cũng có ý tứ rõ ràng.
Nói xong, ông ta liếc nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ khó chịu ra mặt.
Vương Thiên Lượng đương nhiên rất vui, hắn nói ngay: “Có câu này của Trương lão, cháu yên tâm rồi!”
“Yên tâm đi, dù gì Linh Nhi cũng là đồ đệ của Bắc Thiên Các, không phải con chó con mèo gì cũng xứng
đáng với con bé!” Trương Linh Phóng nói câu này với dáng vẻ đầy cao ngạo.
Thực tế, ông ta cũng có tư cách nói vậy.
Bắc Thiên Các không giống với các gia tộc kia, nó tồn tại giống một tổ chức hơn, tổ chức này rất phức tạp nhưng rất nhiều đệ tử lại là con cháu của các gia tộc lớn vì vậy địa vị của Bắc Thiên Các cao hơn địa vị một vài gia tộc, tồn tại hoàn toàn tách biệt.
Đương nhiên ông ta không thèm ngó ngàng tới những người không tên không tuổi!
“Sư phụ à, e rằng thằng nhóc đó không phải người tầm thường.”
Nhưng lúc này, đột nhiên Khôn Tuyệt nói nhỏ vào tai Trương Linh Phóng một câu như vậy.
Trương Linh Phóng nghe xong có hơi thẫn thờ.
Sau đó, Khôn Tuyệt kể lại một lượt tất cả chuyện vừa xảy ra cho Trương Linh Phóng nghe.
Nghe xong, Trương Linh Phóng liền chau mày, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Diệp Thiên.
Một người bình thường trong con mắt của ông ta bây giờ lại khó lòng nắm bắt bởi vì mọi người ở đây đều có tên có tuồi, chỉ mình tên nhóc này, trước giờ chưa nghe qua, cũng không hề biết tới!
“Im lặng xem tình hình đã.”
Mặc dù Trương Linh Phóng khó chịu với Diệp Thiên nhưng lúc này cũng sẽ không coi thường anh.
Ở chiếc bàn vuông bốn chỗ.
Hành vi cử chỉ của Diệp Thiên không hề giống với những người khác, từ đầu đến cuối, anh đều uống rượu rất thong thả, giống như mọi chuyện xung quanh không liên quan tới anh!
“Anh Diệp à, hình như người bạn đồng hành của anh bị ép.” Bách Mi ngồi bên cạnh, nói.
Diệp Thiên đặt ly rượu xuống.
“Hình như chuyện này không liên quan tới cô nhỉ?”
“Ai nói với anh là không liên quan tới tôi?”
Bách Mi chớp mắt mím môi cười, nói: “Hành động của tôi rõ ràng như thế, lẽ nào anh không nhận ra trái tim của tôi đã đặt hết ở chỗ anh rồi sao?”
“Vì vậy, chuyện của tôi cũng chính là chuyện của cô.”
“Cô bạn đồng hành của anh gặp khó khăn, đương nhiên tôi vô cùng lo lắng rồi.”
Nói xong, Bách Mi lại ghé sát cạnh Diệp Thiên thêm chút nữa.
Những ánh mắt xung quanh gần như có thể phun ra lửa nhưng Bách Mi không hề quan tâm, cứ làm theo ý mình.
“Cô ấy, chỉ là một người bạn bình thường.”
Diệp Thiên nói như vậy.
Đây là lời thật lòng, nhưng “người bạn bình thường” mà anh nói không giống với cách hiểu của người khác.
Phải biết rằng người có thân phận và địa vị như anh có rất ít bạn bè bên cạnh, người anh thực sự coi là bạn, rất ít!
Mà người anh coi là bạn chỉ cần nói một câu, anh liền sẵn lòng giúp đỡ.
Đây, chính là điểm khác biệt!
“Có cần tôi giúp anh không?”
Giọng nói của Bách Mi xen chút lạnh lùng: “Hình như bên cạnh cô bạn này có mấy người có ý đối đầu với anh đó.”
“Người muốn đối đầu với tôi rất nhiều, không chỉ riêng mấy người này.” Diệp Thiên nói với vẻ mặt dửng dưng, không chút kích động!
Bách Mi rất tức giận, hai tay ôm lấy vai nói nhỏ: “Được thôi vậy nói thẳng nhé, anh tới tiệc mừng thọ nhà họ Chu rốt cuộc có mục đích gì?”