Người đàn ông kia chỉ hận không thể trừng mắt mà khiến Diệp Thiên phải chết. Chu Mặc An đứng cạnh đấy, hắn ta thấy thế, không tài nào trơ mắt nhìn tiếp được. Mãi đến giờ phút này Diệp Thiên – người sôi trào lòng báo thù kia mới nghĩ đến chuyện Đường Oánh chỉ là do trùng hợp, có khi nào việc hai người họ trốn trong khu rừng rậm này chỉ là ngoài ý muốn, rồi đúng lúc bị bọn họ gặp phải...
Diệp Thiên nghĩ vậy trong lòng, người đàn ông cao to kia ngã cả thảy hết ba lần mới rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên xuống tầm mười mét. Đương lúc ông ta chuẩn bị liều mạng, còn Diệp Thiên định tiếp tục kiểm soát ông ta xong sau đó dò hỏi thì một tiếng nhốn nháo ồn ào vang vọng chốn rừng sâu.Tiếng động này còn rõ ràng hơn hai lần trước đó, có phạm vi lớn hơn so với hai lần trước đó, khí thế mạnh mẽ tạo hình bán cung kia lao về phía bọn họ.
Đường Oánh thấy thế, đôi mắt phẫn nộ kia của cô ta còn thêm nét kinh hãi, nhưng vì máu chảy lênh láng được hai phút rồi nên cô ta đã cạn kiệt sức lực, không tài nào hô hào được nữa mà chỉ có thể giơ đầu ngón tay lên, chỉ phía sau lưng cha mình: “Cha, chúng nó đến rồi, mau chạy đi...”
“Đường Oánh.” Lại là một tiếng rống đầy giận dữ, sau đó ai ai cũng trông thấy tốc độ lao về phía trước của hình bán cung kia ngày càng nhanh, cùng lúc đó, người đàn ông cao to kia cũng đã đứng dậy đến lần thứ ba, ông ta không kiểm soát được cây nạng chống trong tay, nện về phía huyệt thái dương của Diệp Thiên. Nhưng dù lửa giận có sôi trào thế nào đi nữa thì thực lực của ông ta vẫn chỉ là một kẻ tu luyện võ cổ tầng thứ ba mà thôi, huống hồ ông ta còn đang bị thương nặng vì đôi chân tàn phế của mình. Với tình huống này thì dù là tốc độ hay sức mạnh của ông ta đều khiến Diệp Thiên không có hứng thú lôi uy lực ra khống chế. Khi nắm đấm không có tính uy của anh nện xuống khiến ông ta ngã trên đất thì cũng là lúc hình bán cung bị rừng rậm che khuất kia cuối cùng cũng hiện ra trước mặt mọi người.
“Ha ha, Đường Lập Thiên, tôi đây muốn xem xem nay ông liệu có còn chân để đứt nữa không.” Tiếng cười lớn nghe đầy ngông cuồng dội vào tai, một tên để tóc đầu đinh nhuộm vàng, có vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt xuống đến tai xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sau lưng hắn ta là cả một hàng dài những tên đô con mặc quần áo của kẻ luyện võ đang cầm mã tấu trên tay. Nhìn cũng phải có mười mấy hai mươi người, thực lực bình quân của ai cũng ở trên tầng thứ ba cả, tên tóc vàng cầm đầu kia còn lên tới tầng thứ năm. Bọn người xếp thành hình bán cung từ từ xông về phía Diệp Thiên, trông thanh thế ấy vô cùng doạ người.
Đường Lập Thiên thấy vậy mới vội vã bò dậy sau khi ngã xuống đất do cú chưởng của Diệp Thiên, dáng vẻ giận dữ trong mắt ông ta lúc vừa rồi cũng bay biến sạch sẽ, giờ trong ấy chỉ còn đôi chút sợ hãi cùng với sự điên cuồng y như con thú bị nhốt trong lồng đang bên bờ cái chết.
“Xuỳ, thằng cẩu tặc họ Hoàng kia, tao vẫn còn một đôi tay đây, mày đến đi. Dù hôm nay thằng Đường Lập Thiên này có chết cũng sẽ không khiến chúng mày được yên.” Ông ta nói xong sau đó chống nạng lùi về sau mấy bước, chắn tại trước người Đường Oánh, hướng mặt trừng mặt nhìn hai phương kẻ địch. Cơ bắp trên người của ông ta căng cứng, chuẩn bị liều mạng một lần nữa bất cứ lúc nào. Dù ông ta biết khả năng này không có một chút ý nghĩa gì cả.
Tên tóc vàng lắc đầu cười cợt, được lúc lại gãi đầu thở than như thương tiếc điều gì đó: “Haiz, việc gì ông phải khổ thế chứ, lúc đầu ngoan ngoãn giao Dược Sơn ra có phải là được rồi không? Nhà họ Hoàng chúng tôi không chỉ cho ông một công việc ngon nghẻ còn cho ông một thằng rể ngoan nữa kia mà, việc gì phải càn quấy tạo thành kết quả ngày hôm nay.”
“Con mẹ mày. Ai mà còn sống sau khi vào nhà họ Hoàng thử thuốc? Chúng mày là lũ súc sinh.” Đường Lập Thiên dứt lời, phun một bãi nước bọt trên đất để thể hiện sự khinh thường nhà họ Hoàng.
Đến giờ thì Diệp Thiên cũng hiểu biết đôi chút về lai lịch của hai người này, anh thấy cạn lời cực độ, thôi không sử dụng uy lực nữa, ra hiệu Chu Mặc An đi băng bó cho Đường Oánh để tránh việc cô ta đi luôn vì mất máu quá nhiều. Dù gì thì đấy cũng chỉ là hiểu nhầm thôi, cô gái này còn trẻ