LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Cần gì phải như ban đầu


trước sau



Ông ta cố gắng nắm chặt lấy tay Đường Oánh rồi nhắm nghiền mắt lại. Đây là việc duy nhất mà một người cha có thể làm được khi đối mắt với cái chết sau cả tháng trời ròng rã chạy trốn tử thần.

Thế nhưng hôm nay khi hai người phía Diệp Thiên đuổi tới đây, cũng đã được định sẵn là sẽ thay đổi cuộc đời của bọn họ rồi!

Bịch!

Dưới sự đè nén về thực lực khủng khiếp của võ sĩ tầng thứ bảy, mặc dù thực lực đó chẳng thể nào đả động tới Diệp Thiên nhưng đối với những người mà thực lực mới chỉ ở tầng thứ ba thì đương nhiên là thừa sức để đè nén.

Chỉ thấy Chu Mặc An vừa phóng ra cái khí thế đó, đám đô con ban nãy còn hăm hở cầm dao thì lúc này đã biến thành thịt trên đĩa.

Kẻ nào kẻ nấy bị khí thế đó của Chu Mặc An đè nén khiến chúng sợ hãi tới mức nằm quỳ phịch ra đất không sao cử động nổi, đôi mắt chúng nhìn Chu Mặc An rõ cái vẻ hoảng sợ tột độ.

“Một đám chó chết. Đúng là muốn chết, đến cả Chu Mặc An tao mà còn dám đụng đến, chúng mày chán sống rồi à?”

Chu Mặc An tức giận lên giọng. Hắn vừa dứt lời, cái khí thế phát ra trên người hắn lại càng tăng lên khiến đám người kia quỳ cũng quỳ không vững, chỉ có thể nằm rạp ra đất.

Đường Lập Thiên thấy khí thế trên người mình đã tản hết, vả lại hồi lâu không bị đao búa bổ tới thì giằng xé tâm can, suy nghĩ mãi và cuối cùng ông ta cũng lấy hết can đảm mở mắt ra.

Không mở mắt ra còn được, vừa mở mắt ra, Đường Lập Thiên lập tức há hốc miệng. Ông ta giơ tay lên chỉ về phía Chu Mặc An vừa nói.

Ông ta định nói gì đó nhưng hồi lâu vì quá kinh ngạc mà không sao nói nổi thành lời, do vậy chỉ biết trân trân mắt nhìn.

Hồi lâu sau, sau khi định thần trở lại, ông ta nhìn Đường Oánh ở bên rồi lại nhìn Diệp Thiên và Chu Mặc An với ánh mắt vô cùng phức tạp. Ông ta không rõ bọn họ là địch hay là bạn.

Chu Mặc An không để ý tới phản ứng của cha con nhà họ Đường kia, lúc này hắn đã kiểm soát được đám người nháo nhác kia.

Hắn mở to mắt nhìn thẳng vào tên tóc vàng phía đối diện. Sự hằn học trong đáy mắt hắn ít nhiều còn mang theo sự mong chờ. Hắn mong chờ kẻ kia có thể nhận ra mình, sau đó hắn sẽ doạ cho tên kia sợ đái ra quần, thể hiện sự uy nhiêm của nhà họ Chu.

Đồng thời, hắn có thể cho Diệp Thiên biết nhà họ Chu hắn vẫn còn có tác dụng, không phải là mấy con chó bỏ đi chỉ biết liếm chân kẻ khác.

Nhưng thực tế lại chỉ khiến cho người ta phải thất vọng.

Thấy tất thảy đám người của mình đều nằm trên đất bất động, mặt tên tóc vàng kia ngoài thể hiện sự kiêng dè giành cho Chu Mặc An ra thì không thêm chút biểu cảm nào khác.

Vả lại dù là kiêng dè thì sự phẫn nộ cũng vẫn không hề bớt đi.

“Mẹ kiếp, vẫn có những thằng vì việc nghĩa mà không sợ chết cơ à.”

Sau khi tự tin chửi người, tên tóc vàng kia liền chỉ vào Chu Mặc An và Diệp Thiên.

“Hai đứa chúng mày đừng cho rằng có tí bản lĩnh là tài giỏi. Biết điều thì cút mau cho tao, nếu không đợi lát nữa Chưởng Sự của bọn tao đến thì chút tài mọn của bọn mày không đủ tầm để địch lại đâu.”

Hắn vừa nói vừa thể hiện thái đô không coi Diệp Thiên và Chu Mặc An ra gì.

Chu Mặc An thấy thế thì tức tới mức miệng cứ thế giật lên liên hồi. Hắn đang định ra tay xử lý loại có mắt như mùa kia thì Diệp Thiên ở bên đột nhiên khẽ vỗ vai hắn ta.

Cũng lúc này, tên tóc vàng vừa dứt lời kia tỏ vẻ hứng khởi, như thể hôm nay hắn cưới được vợ vậy, miệng ngoác ra đến tận mang tai.

“Ha ha, vừa rồi bảo bọn mày cút thì bọn mày không cút. Giờ hết cơ hội rồi, bọn mày đều phải chết.”

Hắn vừa nói vừa cười ha hả sau đó đôi mắt hắn liếc sang nhìn Đường Oánh ở bên rất chăm chú. Cái ánh mắt như đang hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Oánh kia khiến Đường Lập Thiên không sao kiềm lòng, cứ thế nắm chặt bàn tay con gái mình hơn.

Tên tóc vàng kia lại tỏ vẻ không hề kiêng dè, hắn cứ thế đưa con mắt dò xét khắp cơ thể Đường Oánh, chỉ còn thiếu nước lột đồ ra nữa thôi.

Thấy vậy, chẳng mấy chốc sau, Chu

Mặc An trông không thuận mắt nổi nữa, hắn đương chuẩn bị lên tiếng thì Chưởng Sự trong truyền thuyết đã đến.

Chỉ thấy người tới đội một chiếc mũ địa chủ màu nâu sậm, mặc bộ trường sam màu đen, lưng hắn ta còn có bím tóc đuôi sam và chiếc tua trên cán quạt giấy phất phơ trong gió.

Hắn ta hơn ba mươi tuổi nhưng lại đeo một chiếc nhẫn ngọc bản to, và còn đem theo một thằng nhóc mặc áo khoác ngắn. Nếu không phải trong túi áo còn đựng điện thoại thì người ta còn tưởng rằng mình đang sống nhầm thời, xuyên không về quá khứ nữa.

Hắn ta vừa xuất hiện, tên tóc vàng đứng ở vị trí cũ liền cảm thấy một luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ dồn nén đến.

Lúc này, mười lăm tên đô con lúc nãy đột nhiên chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, chúng đồng thời đứng dậy.

Uy lực của Chu Mặc An lúc gặp người này thì đột nhiên đến khả năng phản kháng lại cũng không có.

Còn tên tóc vàng thấy vậy thì lập tức thu ngay lại cái dáng vẻ ngông cuồng vừa rồi sau đó cúi khom người y như một con chó và dẫn theo mười lăm tên thuộc hạ ton hót tươi cười chạy ngay ra phía sau kẻ vừa mới tới sau đó ghé sát vào tai hắn như thể đang nói thầm điều gì đó vậy.

Chu Mặc An lập tức tập trung cao độ. Đường Lập Thiên nằm trên đất cũng như thể gặp phải ma quỷ, toàn thân ông ta run rẩy không sao kiểm soát nổi.

Ngay sau đó ông ta buông con gái mình đã ngất lịm đi từ bao giờ, cũng chẳng màng tới cây gậy của mình nữa mà lại lần nữa gắng gượng nhẫn nhịn cơn đau đớn của vết thương trên đôi bàn chân bò tới bên Diệp Thiên.

“Cậu thanh niên, tôi biết cậu là người có bản lĩnh. Vừa rồi tôi hiểu nhầm, tôi tưởng cậu và bọn họ là một. Tôi xin lỗi cậu. Tôi xin lỗi cậu.”

Nói rồi, Đường Lập Thiên vội vàng dập đầu lạy Diệp Thiên ba lần. Ông ta dập đầu vô cùng khổ sở.

Tới lần dập dầu thứ ba, máu tươi lẫn với bùn đất đã bám rịt lấy khuôn mặt ông ta.

“Xin cậu, cầu xin cậu. Cậu đưa con gái tôi đi. Tôi… tôi có thể kéo dài thêm chút thời gian cho cậu. Con gái tôi, con gái tôi quản lý toàn bộ tài sản của tôi. Số tài sản đó đều là của cậu, đều là của cậu cả…”

Nói tới cuối cùng, Đường Lập Thiên không sao gượng lại nổi với cơn đau nữa, máu tươi hoà lẫn bùn đất trên mặt ông ta lúc này bắt đầu có thêm những giọt nước mắt lã chã rơi.

Cảnh tượng lúc này, thêm vào đó là máu tươi lênh láng trên mặt đất khiến bất cứ người nào trông thấy cũng không khỏi xót xa.

Thế nhưng có một loại người lại không thấy vậy, đó là bọn như tên tóc vàng kia.

“Ha ha, tài sản của Đường Lập Thiên ông đều thuộc về nhà họ Hoàng, lấy đâu ra tài sản nữa mà ông nói?”

Vừa nghe Đường Lập Thiên nói vậy, tên Chưởng Sự của nhà họ Hoàng vừa mới tới lên giọng châm chọc.

Hắn cũng không hề dừng bước mà cứ thế đi về phía mấy người bọn họ.

Thấy thế Đường Lập Thiên cuống lên, ông ta không đợi Diệp Thiên trả lời nữa mà mau chóng lấy cây gậy của mình về. Người cha tàn tật ấy đột nhiên gắng gượng đứng dậy trước mặt Diệp Thiên.

“Chưởng sự Hoàng, việc ngày hôm nay không liên quan tới con gái tôi và bọn họ. Cậu bảo bọn họ đi, tôi nghe theo cậu hết.”

Nghe vậy, tên tóc vàng kia nhướng mày sau đó tiến lên trước một bước, miệng hắn mấp máy định nói gì đó nhưng lại giống như nghĩ điều gì, hắn lập tức định thần trở lại rồi lùi về phía sau Chưởng Sự đợi lệnh.

“Ha ha, Đường lão đại, biết trước thế này thì ban đầu cần gì ông phải như thế?”

Nói rồi, tên Chưởng Sự kia giơ tay vỗ vào sau gáy tên tóc vàng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện