Ông ta cố gắng nắm chặt lấy tay Đường Oánh rồi nhắm nghiền mắt lại. Đây là việc duy nhất mà một người cha có thể làm được khi đối mắt với cái chết sau cả tháng trời ròng rã chạy trốn tử thần.
Thế nhưng hôm nay khi hai người phía Diệp Thiên đuổi tới đây, cũng đã được định sẵn là sẽ thay đổi cuộc đời của bọn họ rồi!
Bịch!
Dưới sự đè nén về thực lực khủng khiếp của võ sĩ tầng thứ bảy, mặc dù thực lực đó chẳng thể nào đả động tới Diệp Thiên nhưng đối với những người mà thực lực mới chỉ ở tầng thứ ba thì đương nhiên là thừa sức để đè nén.
Chỉ thấy Chu Mặc An vừa phóng ra cái khí thế đó, đám đô con ban nãy còn hăm hở cầm dao thì lúc này đã biến thành thịt trên đĩa.
Kẻ nào kẻ nấy bị khí thế đó của Chu Mặc An đè nén khiến chúng sợ hãi tới mức nằm quỳ phịch ra đất không sao cử động nổi, đôi mắt chúng nhìn Chu Mặc An rõ cái vẻ hoảng sợ tột độ.
“Một đám chó chết. Đúng là muốn chết, đến cả Chu Mặc An tao mà còn dám đụng đến, chúng mày chán sống rồi à?”
Chu Mặc An tức giận lên giọng. Hắn vừa dứt lời, cái khí thế phát ra trên người hắn lại càng tăng lên khiến đám người kia quỳ cũng quỳ không vững, chỉ có thể nằm rạp ra đất.
Đường Lập Thiên thấy khí thế trên người mình đã tản hết, vả lại hồi lâu không bị đao búa bổ tới thì giằng xé tâm can, suy nghĩ mãi và cuối cùng ông ta cũng lấy hết can đảm mở mắt ra.
Không mở mắt ra còn được, vừa mở mắt ra, Đường Lập Thiên lập tức há hốc miệng. Ông ta giơ tay lên chỉ về phía Chu Mặc An vừa nói.
Ông ta định nói gì đó nhưng hồi lâu vì quá kinh ngạc mà không sao nói nổi thành lời, do vậy chỉ biết trân trân mắt nhìn.
Hồi lâu sau, sau khi định thần trở lại, ông ta nhìn Đường Oánh ở bên rồi lại nhìn Diệp Thiên và Chu Mặc An với ánh mắt vô cùng phức tạp. Ông ta không rõ bọn họ là địch hay là bạn.
Chu Mặc An không để ý tới phản ứng của cha con nhà họ Đường kia, lúc này hắn đã kiểm soát được đám người nháo nhác kia.
Hắn mở to mắt nhìn thẳng vào tên tóc vàng phía đối diện. Sự hằn học trong đáy mắt hắn ít nhiều còn mang theo sự mong chờ. Hắn mong chờ kẻ kia có thể nhận ra mình, sau đó hắn sẽ doạ cho tên kia sợ đái ra quần, thể hiện sự uy nhiêm của nhà họ Chu.
Đồng thời, hắn có thể cho Diệp Thiên biết nhà họ Chu hắn vẫn còn có tác dụng, không phải là mấy con chó bỏ đi chỉ biết liếm chân kẻ khác.
Nhưng thực tế lại chỉ khiến cho người ta phải thất vọng.
Thấy tất thảy đám người của mình đều nằm trên đất bất động, mặt tên tóc vàng kia ngoài thể hiện sự kiêng dè giành cho Chu Mặc An ra thì không thêm chút biểu cảm nào khác.
Vả lại dù là kiêng dè thì sự phẫn nộ cũng vẫn không hề bớt đi.
“Mẹ kiếp, vẫn có những thằng vì việc nghĩa mà không sợ chết cơ à.”
Sau khi tự tin chửi người, tên tóc vàng kia liền chỉ vào Chu Mặc An và Diệp Thiên.
“Hai đứa chúng mày đừng cho rằng có tí bản lĩnh là tài giỏi. Biết điều thì cút mau cho tao, nếu không đợi lát nữa Chưởng Sự của bọn tao đến thì chút tài mọn của bọn mày không đủ tầm để địch lại đâu.”
Hắn vừa nói vừa thể hiện thái đô không coi Diệp Thiên và Chu Mặc An ra gì.
Chu Mặc An thấy thế thì tức tới mức miệng cứ thế giật lên liên hồi. Hắn đang định ra tay xử lý loại có mắt như mùa kia thì Diệp Thiên ở bên đột nhiên khẽ vỗ vai hắn ta.
Cũng lúc này, tên tóc vàng vừa dứt lời kia tỏ vẻ hứng khởi, như thể hôm nay hắn cưới được vợ vậy, miệng ngoác ra đến tận mang tai.
“Ha ha, vừa rồi bảo bọn mày cút thì bọn mày không cút. Giờ hết cơ hội rồi, bọn mày đều phải chết.”
Hắn vừa nói vừa cười ha hả sau đó đôi mắt hắn liếc sang nhìn Đường Oánh ở bên rất chăm chú. Cái ánh mắt như đang hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Oánh kia khiến Đường Lập Thiên không sao kiềm lòng, cứ thế nắm chặt bàn tay con gái mình hơn.
Tên tóc vàng kia lại tỏ vẻ không hề kiêng dè, hắn cứ thế đưa con mắt dò xét khắp cơ thể Đường Oánh, chỉ còn thiếu nước lột đồ ra nữa thôi.
Thấy vậy, chẳng mấy chốc sau, Chu