LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Bằng mọi giá


trước sau

Bạch Tử U trả lời dứt khoát.

Diệp Thiên cảm thấy áy náy nên sau khi nghe Bạch Tử U báo cáo xong thì trong lòng cũng thầm cảm thán nghiệp vụ của cô.

Bạch Tử U xuất thân làm tình báo mà còn không tìm ra được chút manh mối nào là có thể thấy đối phương ẩn náu kỹ thế nào. Chẳng trách mà bao nhiêu người địa phương như vậy mà không hề biết tới nhà họ Hoàng.

Và điều này cũng chứng minh cho dã tâm của nhà họ Hoàng khủng khiếp đến thế nào và những việc bọn họ làm đáng nghi ngờ làm sao.

Nếu không phải như vậy thì một thế lực khủng khiếp như bọn họ làm sao có thể bị người ta biết đến được?

Nghĩ tới đây rồi trầm ngâm đôi lúc, Diệp Thiên cũng vẫn không từ bỏ ý định mà nói tiếp.

“Không có chút manh mối nào sao? Hoặc có thể nói là có nơi nào kỳ lạ không?”

Nghe vậy, Bạch Tử U cau mày suy nghĩ sau đó đột nhiên gật đầu đáp lời.

“Có một nơi, chỗ thi thể bên trong nấm mồ kia chưa chết bao lâu và một vài thi thể trong đó là chết do hạ độc tự nhiên, một vài thi thể lại do các huyệt vị bị máu tràn vào, kinh mạch bị đứt nên mới chết.”

Nghe vậy, Diệp Thiên lập tức trầm tư lại. Chu Hoàng tiếp tục tự nhẩm.

“Tôi thấy có chỗ đáng nghi, nên đã rạch phần bụng của mấy thi thể. Mặc dù lúc đó cũng đã muộn, không tìm thấy cặn thuốc nhưng lại có một mùi giống như mùi thuốc kích thích doping, chỉ cần ngửi là thần kinh hưng phấn gấp bội. Thế nhưng sau khi mùi đó bay đi thì lại có cảm giác hết sức uể oải. Thật kỳ lạ.”

Diệp Thiên nghe xong chỉ cảm thấy kinh ngạc. Sắc mặt anh tối sầm cả lại, trong đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện ánh nhìn khó mà tin nổi.

Chẳng trách, chẳng trách nhà họ Hoàng này lại có thể che mắt bao nhiêu người như vậy. Hễ bọn họ phát hiện có gì đó không ổn là lập tức rời đi.

Hoá ra nhà họ Hoàng đang luyện cấm dược vả lại kết hợp với những gì Đường Lập Thiên nói thì tám chín phần nhà họ Hoàng đã luyện thành công, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không vội vàng muốn diệt khẩu rồi trước đó còn liên thủ với ba tên sát thủ, những viên thuốc trong túi áo….

Nhà họ Hoàng không những khả năng cao là thành công rồi, mà ngoài ra bọn họ còn có thể sản xuất hàng loạt, chia cho các đồng minh với mình.

Vì chỉ có như vậy thì mới có thể giải thích được việc ba sát thủ kia có thể tuỳ tiện lấy ra cấm dược để liều chết.

Đương nhiên cũng không loại trừ ba sát thủ kia là người nhà họ Hoàng nhưng lại thừa nhận là người nhà họ Diệp để đánh lạc hướng của Diệp Thiên.

Tóm lại dù là thế nào đi nữa thì việc Bắc Cương xuất hiện cấm dược đã ngã ngũ.

‘Hy vọng bọn họ không liên quan gì đến nhà họ Doanh.’

Mặc dù miệng thì tự nhẩm như vậy nhưng Diệp Thiên vẫn không từ bỏ ý định, anh đi tới trước mặt Đường Lập Thiên rồi hỏi ông ta xem có biết cứ điểm khác của nhà họ Hoàng hay không hoặc những người bị hại khác của nhà họ Hoàng hay không.

Vả lại khi hỏi những câu này, tâm trạng của Diệp Thiên cũng không còn vẻ điềm nhiên như thường nữa mà tỏ ra vội vã.

Vì việc này có sức ảnh hưởng quá lớn. Ngộ nhỡ bọn họ liên thủ với nhà họ Doanh đối phó với Diệp Thiên, thậm chí là chống lại cả Long Quốc thì vô hình chung lại trở thành quả bom mang sức công phá cực kỳ lớn.

Do vậy mà sau khi hỏi câu này, không nhận lại được chút manh mối nào nên Diệp Thiên lập tức phất tay.

“Bạch Tử U nghe lệnh.”

“Có Bạch Hổ.”

Sau tiếng hô dõng dạc, Bạch Tử U lập tức quỳ một bên chân thể hiện sự trung thành tuyệt đối và chấp hành mệnh lệnh nhanh chóng.

Đường Oánh ở bên thấy vậy cũng không khỏi giật mình.

“Điều động lực lượng ở khu vực Bắc Cương, thậm chí là cả Long Quốc tìm mọi thông tin về nhà họ Hoàng ở Bắc Cương, thậm chí là phạm vi cả Long Quốc. Buộc phải dùng mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào. Tuyệt đối không bỏ qua bất cứ manh mối nào. Trước ngày đại hội của Bắc Thiên Các phải điều tra mọi thông tin tình hình về nhà họ Hoàng và bắt nhà họ Hoàng lại.”

“Vâng.”

Lại là tiếng hô dõng dạc. Bạch Tử U lập tức mang theo cái uy quyền và khí thế vô tận của mình nhận lệnh rời đi.

Mệnh lệnh đầy nhấn mạnh của Diệp Thiên có ý yêu cầu Bạch Tử U buộc phải điều tra bằng được nhà họ Hoàng vì cứ điểm
của nhà họ Hoàng có thể được di rời thì chứng tỏ rằng chắc chắn bọn họ không thể chỉ có một cứ điểm được, thậm chí có khả năng không chỉ có một cứ điểm ở Bắc Cương.

Nếu như bọn họ ra tay ảnh hưởng tới đại hội của Bắc Thiên Các chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu bọn họ dấy lên cuộc chiến đấu vũ trang đòi lật đổ chế độ ở Long Quốc thì cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên định gọi luôn Chu Hoàng lại lệnh cho cô hợp sức với Bạch Tử U điều tra việc này.

Nhưng nghĩ tới việc nhà họ Lý cũng phức tạp không kém, Diệp Thiên lại lắc đầu rồi từ bỏ ý định này sau đó thở dài vì chẳng còn ai khác nữa.

Còn bản thân anh, chẳng phải ở Bắc Cương này còn có một nhà họ Doanh ngu xuẩn manh nha ra tay sao.

Nếu anh chỉ dồn lực tập trung điều tra nhà họ Hoàng, làm mất đi sự chấn áp của bản thân thì nói không chừng nhà họ Doanh còn có thể tung ra những chiêu khác.

Đến cả nhà họ Diệp, nếu không phải cũng vừa khéo bọn họ ở Bắc Cương thì giờ anh cũng không có tâm trạng để truy vết bọn họ và cũng chẳng nghĩ tới việc báo thù làm gì.

Vì hai từ “Quốc gia” ấy mà, bao giờ cũng “quốc” trước “nhà” sau. Có được đất nước vững mạnh rồi thì mới có thể có một gia đình yên ổn được, nếu không mấy việc báo thù kia chỉ là nói cho vui mà thôi.

Thấy anh suy tư như vậy, Đường Oánh ở bên cũng không khỏi cảm thấy bất lực. Cô thầm hy vọng vừa rồi khi Diệp Thiên ra lệnh, người đứng trước mặt anh nhận lệnh là mình…

Bạch Tử U đi chưa được bao lâu thì Chu Mặc An đã quay về một mình.

Thế nhưng lần này Diệp Thiên lại đi ra cửa để tránh hai cha con nhà họ Đường vì dù sao thì tính chất hai việc có phần khác nhau mà.

Khác với sự nghiêm nghị của Bạch Tử U, lúc này Chu Mặc An quay về, trên mặt còn tỏ vẻ vui mừng. Trông thấy hắn, Diệp Thiên cũng cảm thấy yên lòng lại hơn một chút.

“Sao rồi, có thu hoạch gì rồi?”

“Có. Cái hang nuốt người kia thực ra chính là một động nham thạch, phía bên trên còn có cả nhền nhện kết mạng, bên dưới còn có cành cây lá cây nữa. Nói tóm lại sau khi lá cây rơi chất dày lên thì sẽ che đậy đi phần động nham thạch.”

Người nào mà không để ý chỉ cần dẫm chân vào đúng chỗ đó là sẽ bị rơi xuống cho nên mới mới có truyền thuyết kỳ dị về những con ma con quỷ.

Những nhà thăm dò địa chất hiện tại đang tìm kiếm diện tích và độ sâu của hang động và đang vẽ bản đồ. Tôi đã tính toán cả rồi. Dồn toàn lực lượng dự toán. Trước tối mai là có kế quả.”

Nói rồi, giọng Chu Mặc An tỏ rõ vẻ hưng phấn vì diện tích ở hang động thông thường sẽ không quá nhỏ, cho nên thừa chỗ để cả một gia tộc ẩn náu. Lỡ mà nhà họ Diệp cũng ẩn náu ở đây thì Chu Mặc An hắn coi như lập được đại công rồi.

Sau này hắn còn sợ nhà họ Chu xảy ra chuyện mà Diệp Thiên không lộ diện sao?

Tới lúc đó, nếu như có thể ôm được một bên chân của Diệp Thiên thì nhà họ Chu cũng đã có chỗ dựa vững chắc rồi.

Nghe vậy, Diệp Thiên cũng thể hiện niềm vui nơi ánh mắt. Vì dù nói thế nào đi nữa thì dưới phần đất đó cũng coi như là có thứ gì đó, vả lại còn có cả một gia tộc ẩn náu, còn ổn hơn là sau khi khảo sát mà không có được gì.

“Làm tốt đấy. Đúng rồi, xung quanh cái động đó có dấu vết con người hoạt động không?”

“Ồ…tạm thời tôi chưa phát hiện ra, thế nhưng có khả năng lối ra không đúng. Vì dưới lòng đất thì phần động đó thông nhiều nơi. Hiện tại chúng tôi mới chỉ phát hiện ra một phần mà thôi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện