Nghe vậy, Diệp Thiên lại cảm thấy có chút thất vọng, nhưng dễ tìm như vậy thì hôm đó tới anh cũng đã phát hiện ra rồi mà.
Nghĩ vậy, Diệp Thiên lại tự mắng mình nóng vội rồi lập tức vỗ vai Chu Mặc An.
“Đi thôi, dù gì cũng không sao cả. Chúng ta cũng đi xem xem.”
Nói rồi, Diệp Thiên đi ra tới cầu thang máy cách đó mười mét. Lời nói và vẻ mặt của anh mặc dù vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như ngày thường nhưng bước chân lại nhanh hơn như thể hiện niềm vui và sự nôn nóng của mình.
Sau khi liên tiếp phải chịu những lần đả kích, lại nhận được một thông tin tốt đến đột nhiên như vậy thì phải là ai cũng vậy thôi.
Còn về hai cha con nhà họ Đường, bọn họ ở viện mà cũng đã phải trải qua hai lần truy sát vả lại đều đã được Diệp Thiên dẹp yên nên trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có chuyện gì được.
Thế nhưng dù là nói như vậy nhưng Diệp Thiên vẫn cho Chu Mặc An sắp xếp một vài võ sĩ của nhà họ Chu để bảo vệ hai cha con họ.
Chí ít thì trước khi những việc này hoàn toàn được xử lý xong, Diệp Thiên không làm chậm trễ những việc khác, cố gắng đảm bảo an toàn của hai người bọn họ.
Để đại hội của Bắc Thiên Các qua đi thì không còn phải bận tâm gì nữa.
Tính vậy rồi Diệp Thiên dặn Chu Mặc An để lại cho Đường Lập Thiên ít tiền sau đó hai người bọn họ đi xe tới cái hang quỷ ở phía tây Bắc Cương.
Cũng vào lúc này, ở một thôn tan hoang cách hang quỷ chừng mười ki lô mét.
Trong đàn cúng hoang tàn đổ nát đột nhiên xuất hiện hai chiếc xe Jip lần lượt đi tới, vả lại vừa ra khỏi cửa, bọn họ đi luôn vào đại lộ, hướng về trung tâm thành phố.
Sau một phút đồng hồ, sau khi những ánh đèn xe kia đi xa, ở đây lại bắt đầu trở nên yên tĩnh, như chưa hề từng xảy ra chuyện gì.
Duy chỉ có vết bánh xe trên đường nói cho người ta biết rằng ở đây từng xảy ra chuyện gì đó…
Diệp Thiên và Chu Mặc An không biết tới những điều này. Hai người còn đang trên đường ra khỏi thành phố.
Chẳng còn cách nào cả, khi bọn họ ra khỏi bệnh viện cũng đã là sáu giờ chiều, đúng vào giờ tan tầm của thành phố, lại thêm có một con đường còn đang sửa cho nên đằng trước đèn xanh đỏ còn đang có cả dãy trạm rào chắn.
“Anh Diệp yên tâm, bệnh viện BJ nằm ở trung tâm thành phố nên chúng ta mới bị tắc đường như vậy, đợi ra khỏi đường vành đai số ba thì dễ đi hơn.”
Thấy Diệp Thiên ở ghế sau tỏ vẻ sốt ruột, Chu Mặc An liền lên tiếng giải thích. Và rõ ràng lời giải thích này của hắn đã chuyển hướng tập trung của Diệp Thiên.
“Vành đai số ba? Đây không phải là thành phố phát triển nhất của Bắc Cương sao? Tại sao từ đường vành đai số ba là không tắc nữa?”
“Hi hi, anh Diệp chắc không biết rồi, bên ngoài đường vành đai bốn đều là những khu khai thác kỹ thuật cao mới xây dựng. Người ở đó tương đối khá giả, nhà cửa đều mua ở bên trong khu vành đai ba cho nên ra khỏi khu vành đai ba thì chính là đường ra khỏi thành phố cho nên giao thông thuận tiện hơn nhiều.”
Sau khi được giải đáp hoài nghi trong lòng, một cảm giác cấp bách khó nói thành lời đột nhiên hiện lên nơi mắt Diệp Thiên.
Chu Mặc An quan sát đèn xong thì thầm cười sau đó nhận ga, lái chiếc xe Jip xuyên qua các làn xe nhanh chóng đưa Diệp Thiên đi.
Sau nửa tiếng đồng hồ, khi đi qua một con đường lớn, xe trên đường quả nhiên y như Chu Mặc An nói, đột nhiên ít đi rất nhiều.
Nhưng Diệp Thiên còn chưa kịp vui thì phía trước đột nhiên lại có thêm rào chắn mới.
Quan sát kỹ thì chỉ thấy ba làn xe rất rộng lúc này đã bị phong toả mất hai làn.
Còn bên trong hàng rào bảo vệ lại có hai chiếc xe nhỏ đặt nằm ngang ở giữa, trên mặt đất còn đầy linh kiện ô tô nằm ngổn ngang có lẫn cả máu. Rõ ràng là vừa xảy ra vụ tai nạn và người ta còn chưa xử lý xong nên chỉ có thể phong toả để bảo vệ hiện trường.
Thấy thế Diệp Thiên chỉ biết thở dài.
Một ngày hai vụ tai nạn.
Một vụ là ba vị “điều tra viên” của mình phải vào phòng phẫu thuật, một vụ khiến mình bị tắc đường không sao di chuyển nổi.
Đúng là gặp ma gặp quỷ. Thế nhưng việc phiền lòng hơn còn đang ở phía sau.
Ba làn đường bị phong toả mất hai làn, thế nhưng chẳng phải còn một làn nữa sao. Vốn dĩ mỗi lần là một xe được thông qua. Mặc dù chậm hơn một chút nhưng cũng coi như là thông xe được.
Thế nhưng lúc tới lượt xe của Diệp Thiên, sắp có chỗ trống thì một chiếc siêu xe ở làn đường vào nội thành đối diện đột nhiên thay đổi làn và chen lên trước.
Vốn dĩ Diệp Thiên còn nghĩ rằng chiếc xe nhỏ trước mặt mình sẽ nhường đường nhưng nào ngờ chiếc xe đó do kỹ thuật người lái không tốt hay do không dự tính trước mà còn không thèm phanh xe lại, cứ thế lao lên trước.
Rầm.
Một âm thanh chói tai vang lên. Vì chiếc siêu xe kia có gầm thấp cho nên phần nửa trước của xe đều tông vào chiếc xe nhỏ kia khiến cho màu sơn cầu vồng được sơn cải tạo cho chiếc xe đột nhiên tróc ra không còn nguyên vẹn và đèn xe cũng vỡ mất một cái.
Và phần đầu của chiếc xe nhỏ thì càng không cần bàn nữa, đương nhiên là nát mất một phần. Hai chiếc xe đồng thời dừng lại.
Lúc này thì khỏi cần phải đi nữa.
Người tài xế của chiếc xe nhỏ kia xuống xe trước, người này đi giày da, mặc đồ vest, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, trên tay còn đeo chiếc đồng hồ đắt tiền. Trông người này có thể xếp vào tầng lớp trung lưu.
Còn tài xế của chiếc siêu xe thì khỏi phải nói rồi, là một người trẻ tuổi mặc chiếc sơ mi hoa, đầu tóc nhuộm năm bảy màu. Từ đầu đến chân đắp toàn hàng hiệu, khi di chuyển, hắn bước đi hai hàng, trông rõ cái bộ dạng ngông nghênh con nhà giàu có.
“Anh Diệp, chiếc xe kia của một gia tộc hàng hai ở Bắc Cương, gia thế lớn mạnh, có lẽ việc này sẽ được giải quyết nhanh thôi. Đợi giải quyết xong thì chúng ta đi tiếp.”
Sau khi nhìn rõ người trẻ tuổi kia, Chu Mặc An ở trong xe lập tức giải thích cho Diệp Thiên.
Nghe Chu Mặc An nói xong, Diệp Thiên cũng không hỏi nhiều mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, bên ngoài chiếc xe Jip là hai người vừa va chạm xe với nhau. Họ bắt đầu giao lưu “tình cảm”.
“Mẹ kiếp, ông có biết lái xe không hả? Thấy xe tôi sang đường rồi còn không nhường, có tin tôi cho người đập nát luôn cái xe tàn tạ này của ông không?”
Một cô gái ăn mặc bốc lửa lên tiếng chua ngoa chẳng khác gì so với Diệp Thiên dự đoán. Còn người đàn ông trung tuổi vốn định nói lý nghe thế thì nổi máu lên.
Cô gái này đền ít tiền là xong nhưng nào ngờ cô ta còn giở giọng. Sau đó hai người bắt đầu cãi vã, chẳng được đôi câu là hai bên bắt đầu gọi điện thoại để doạ nhau.
Sau ba phút, người đàn ông trung tuổi kia rõ ràng không đủ lực bằng cô gái kia nên mới chịu nhận sai rồi xin lỗi và đền tiền. Sau đó ông ta còn phải chịu vài cái tát từ cô gái kia rồi mới lút cút quay về xe lái xe rời đi.
Thấy đường thông rồi, cô kia mới về xe mình. Ở phía này Chu Mặc An mới gạt cần số lái xe còn chiếc siêu xe loè loẹt kia thì được chủ nhân nhấn ga, cả chiếc xe phóng vút lao vào đoạn đường cách ly.
Mọi chuyện đúng như Chu Mặc An dự đoán.
Một vụ giao thông khiến cả đoạn đường bị tắc, đương nhiên phải có một bên rút lui thì đường mới thông được.