“Nha đầu này nữa.” Ở đầu dây bên kia, Tô Vệ Quốc cười bất lực.
“Con yên tâm, nhà họ Lâm chỉ có một mình quản gia Lâm thôi. Nếu như Diệp Thiên đến chuyện này còn không ứng phó được thì không phải là Diệp Thiên nữa.”
“Thật sao?” Tô Thanh Thanh bán tín bán nghi.
“Đương nhiên.” Tô Vệ Quốc đảm bảo.
“Con đấy, đừng có lo cái này cái kia. Có thời gian thì sinh cho ba một đứa cháu mới là chuyện nên làm.”
“Ba.” Mặt Tô Thanh Thanh đỏ ửng lên: “Hừ, con không thèm quan tâm ba nữa.”
Ngắt điện thoại, Tô Thanh Thanh vẫn không yên tâm. Cô bế Tiểu Vũ Mao cùng cả nhà Diệp Na đi tới núi Tú Tuyết.
Ở núi Tú Tuyết!
Đám mây mù kéo đến che kín cả đỉnh núi khiến người ta có cảm giác thần bí.
Cũng y như cảnh hơn một tháng trước. Lúc này, ở sườn núi có vài chiếc máy xúc đợi lệnh.
Chỉ có điều duy nhất khác trước đây là đã đổi thành người khác.
“Ngũ Gia, đây là núi Tú Tuyết, không thể đào.” Một người bụng phệ mặc một bộ đồ âu màu đen chừng năm mươi tuổi đứng trước máy xúc. Dáng người ông ta không cao, nhưng sự uy nghiêm lại hiện ra rõ rệt.
Giả Vi Dân đứng bên cạnh ông ta, chỉ ngoan ngoãn đứng nhìn.
“Sao lại không thể đào? Đừng nói là cái Dung Thành nhỏ bé này, ngay đến cả Tây Nam cũng không có nơi nào mà nhà họ Lâm tôi không thể đào.”
Ngũ Gia lạnh lùng xua tay khiến sắc mặt Giả Vi Dân càng khó coi hơn.
Lâm Ngũ mặc dù chỉ là quản gia nhà họ Lâm nhưng ở Dung Thành này, kể cả ở Tây Nam cũng không ai dám động tới ông ta.
Dù sao đằng sau ông ta cũng là nhà họ Lâm – một gia tộc hàng nhất nhì đất thủ đô.
“Ngũ Gia, người được chôn ở núi Tú Tuyết này là Lâm Tú Tuyết.” Giả Vi Dân bấm bụng lên tiếng.
Ông ta còn chưa nói hết câu rằng Lâm Tú Tuyết chính là mẹ đẻ của Diệp Thiên, là mẹ của Lăng Thiên Chiến Thần.
Đừng nói là quản gia nhà họ Lâm, kể cả chủ gia tộc họ Lâm đích thân tới đây cũng vậy cả thôi.
Nhưng Giả Vi Dân lại sợ, nếu các vị thần thánh đánh nhau ở Dung Thành này thì người chịu hậu quả nhất định là ông ta.
Có Tôn Tường là ví dụ điển hình đi trước, Giả Vi Dân thật sự không dám tưởng tượng cảnh tượng phải trải qua lần thứ hai như vậy.
“Tiểu Giả, không phải tôi nói ông! Cũng chỉ là một nấm mồ thôi, sao ông biết ở đây không có người? Cho dù là có người thì sao có thể khẳng định được đó là Lâm Tú Tuyết?”
Lâm Ngũ nhìn ông ta lạnh lùng, trong mắt không chút biểu cảm. Sự lạnh lùng đó Giả Vi Dân đã nhìn thấy.
“Vậy ý của Ngũ Gia là?”
“Rất đơn giản!” Lâm Ngũ lạnh lùng xua tay: “Đào cái thứ ở dưới đất đó lên, rồi đi kiểm định không phải là xong xuôi cả sao?”
Hả?
Giả Vi Dân ngây người. Vốn dĩ ông ta không hiểu, nhà họ Lâm tại sao đột nhiên lại điều tra sự về Lâm Tú Tuyết.
Còn hiện giờ vì một người chết hơn hai mươi năm mà gây ra chuyện kinh động thế này, nhà họ Lâm rốt cục muốn làm gì?
Thấy biểu cảm nghi hoặc trên mặt ông ta, Lâm Ngũ xua tay lạnh nhạt: “Thôi bỏ đi. Tiểu Giả, có một số chuyện ông không có tư cách để biết.” Đương nhiên, không biết cũng tốt. Quay về chuyên tâm làm việc của ông đi. Việc này ông không quản được đâu.”
Giả Vi Dân hoang mang. Ông ta biết việc này tuyệt đối không hề đơn giản.
Đợi đã…
Lâm Tú Tuyết? Lẽ nào là người nhà họ Lâm?
Ý nghĩ này vừa loé lên, trong lòng Giả Vi Dân đột nhiên trào dâng cơn sóng cuộn trào.
Nếu đây là sự thật thì việc này rắc rối thật rồi. Nghĩ vậy, Giả Vi Dân lùi sau hai bước không nói gì.
Việc này thực sự không phải là việc mà ông ta có thể quản.
“Được rồi, mau làm đi, tôi không có thời gian mà lãng phí đâu.” Lâm Ngũ khoát tay lạnh lùng, ông ta vừa phất tay một cái, hai ba chiếc máy xúc bắt đầu nổ máy và đào một con đường, chẳng mấy chốc đã đào đến trước mộ phần cô độc.
Phong cảnh núi Tú Tuyết vốn dĩ tuyệt đẹp đột nhiên trở nên hỗn độn. Sắc mặt Giả Vi Dân vô cùng khó coi.
Lần trước nhà họ Hồ cũng làm như vậy, kết cục chưa động thủ đã bị diệt tộc.
Thấy cảnh đối đầu giữa Diệp Thiên và nhà họ Lâm, chỉ e nếu không có diệt vong thì không bên nào dừng lại.
“Rất tốt.”
Lâm Ngũ gật đầu hài lòng, thấy bia mộ ghi ba chữ Lâm Tú Tuyết, ông ta nhếch mép cười cợt nhả.
“Tiếp tục.”
Ông ta vừa dứt lời, những chiếc máy
Sau đó những chiếc xẻng xúc to kệch từ từ hạ xuống, chỉ cần một lát thôi là có thể đào được xương cốt ở phía dưới ra rồi.
“Hai mươi bảy năm rồi. Đại tiểu thử, tôi thật sự rất chờ đợi được gặp lại cô.” Lâm Ngũ nhếch mép cười cợt nhả hơn.
Mộ phần trước mặt sắp lìa thành bốn năm phần thì chiếc xẻng của máy xúc đột nhiên dừng lại.
Mặc dù tiếng kêu của động cơ vẫn rầm rầm nhưng không thể nào hạ xẻng được.
“Sao thế này?
Lâm Ngũ chau mày đầy nghi hoặc, ông ta đảo mắt xung quanh, chỉ thấy trước phần mộ xuất hiện thêm một người tự lúc nào.
Nói chính xác thì đó là một thanh niên.
Anh đưa tay phải ra trước nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc xẻng của máy xúc. Cùng với hành động đó thì chiếc xẻng to đùng của máy xúc không thể nhích thêm được nữa.
Thấy người đến, Giả Vi Dân hồi hộp. Ông ta vội cúi đầu.
“Tiểu tử, tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, mau cút.” Lâm Ngũ hắng giọng.
Diệp Thiên chỉ liếc ông ta lạnh lùng. Sự lạnh lùng trong đôi mắt khiến cho Giả Vi Dân run rẩy không sao kiểm soát nổi.
Xong rồi.
Cậu ta không ghi mối thù này cho mình chứ!
“Lùi về sau!” Lúc này Diệp Thiên mặt không chút biểu cảm, giọng nói lạnh như băng đầy sát khí khiến cho những nhân viên điều khiển máy xúc lạnh toát người.
Bọn họ bất lực nhìn về phía Lâm Ngũ.
“Mẹ kiếp, tiểu tử cậu nghe có hiểu tiếng không đấy hả?” Nhà họ Lâm đang làm việc, mau cút cho ông mày.
Lâm Ngũ lạnh lùng hắng giọng, ông ta nhìn thấy trong mắt Diệp Thiên chỉ toàn là sự coi thường.
“Nhà họ Lâm không có cái tư cách này.”
Diệp Thiên lạnh lùng nói khiến cho mặt mày Lâm Ngũ tối sầm lại.
“Hừ, đã không màng sống chết thì đừng trách ông đây không khách khí.” Vừa nói ông ta vừa hướng ánh mắt về những nhân viên điều khiển máy xúc.
“Hắn đã không nhường bước thì ép từ trên đầu hắn xuống đi.”
“Hả?” Người điều khiển máy xúc ngây người, kiểu giết người thế này ông ta thực sự không dám làm.
“Đúng là đồ bỏ đi, sợ cái gì?” Lâm Ngũ trừng mắt
“Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, cho cậu thêm gấp mười lần tiền nữa. Tốt nhất nhanh lên cho tôi, việc tốt thế này bao nhiêu người muốn tranh đấy.”
Có tiền mua tiên cũng được. Nhân viên lái xe nghiến răng rồi đạp ga.
Trong ánh mắt đầy hài lòng của Lâm Ngũ, động cơ lại tiếp tục nổ lên rầm rầm.
Nhưng kỳ là một điều, xe vẫn không thể nào tiến lên phía trước được. Bánh xích sắp cháy còn xe thì vẫn đứng yên ở vị trí cũ.
Thấy cảnh này, nhân viên lái xe ngây người tại chỗ. Người này không phải là Lí Nguyên chứ? Hay là người có năng lực thần bí?
Ngay đến cả Lâm Ngũ cũng không hiểu nổi mà cau mày.
“Ai làm phiền đến người mẹ đã khuất của tôi thì phải chết.” Diệp Thiên lạnh lùng nói, nói xong anh phẩy nhẹ tay phải.
Ầm một tiếng, những chiếc máy xúc to đùng bị hất lùi ra sau vài chục mét.
Người lái xe thất kinh hồn vía, nhưng không đợi đến lúc hắn ta nhảy xuống, thùng nhiên liệu đã nổ tung.
Tiếng động lớn khiến cho núi Tú Tuyết rung chuyển. Đợi mọi thứ ngừng lại, trước mặt mọi người chỉ còn thấy một chiếc máy xúc đã hoàn toàn như đống phế liệu. Còn người lái xe thì chết không toàn thây.