Trong chốc lát tất cả máy móc đều dừng lại. Bốn năm nhân viên lái xe nhìn nhau ngơ ngác, vẻ mặt kinh hoàng đến tột độ.
Công việc đào xới mộ này bọn họ vốn dĩ không muốn nhận vì việc làm này quá đắc tội với người khác.
Quả nhiên còn chưa làm gì thì báo ứng đã đến. Mấy người nuốt nước bọt, không màng đến những chiếc máy xúc kia nữa, nhấc chân định chạy.
“Đứng lại.” Giọng nói lạnh lùng vang lên kèm theo sự bá đạo ngút trời khiến tất cả mọi người đều run rẩy.
Ai nấy như bị trúng tà, đứng im tại chỗ, không tài nào cử động được.
Lộp bộp!
Mồ hôi trán ai nấy cứ thế tứa ra. Tất cả bọn họ như bị gắn tại chỗ, không dám cử động.
“Quỳ xuống.” Diệp Thiên bước lên trước một bước, nói ra đúng hai từ lạnh như băng.
Sụp!
Sụp!
Bốn năm nhân viên lái máy xúc nhanh chóng quỳ xuống nền đất.
Vào giây phút Diệp Thiên dứt lời, cả người anh như đè nén cả ngọn núi.
Những người kia quỳ xuống không tài nào kiểm soát nổi bản thân, mặt cậu hoảng sợ đến cực độ. Bọn họ hiểu rằng hôm nay mình đã đụng phải nhân vật lớn không nên đụng.
Trong chốc lát sự yên lặng bao trùm nơi này. Chỉ có điều cảnh tượng trước mặt khó có thể giải thích nổi.
Giả Vi Dân trán mướt mồ hôi, ông ta không dám ngẩng đầu lên. Nếu như Diệp Thiên nổi cơn giận thì thật sự đáng sợ.
Lâm Ngũ đứng bên cạnh nhìn Diệp Thiên chằm chằm. Mặt ông ta tối sầm lại.
“Có lẽ cậu chính là thằng ranh con Diệp Thiên? Quả nhiên là thú vị.”
Vừa nghe vậy, Diệp Thiên liền quay người lại, anh hướng ánh mắt lạnh lùng băng giá của mình về hướng Lâm Ngũ.
“Câu nói vừa rồi ông nghe rõ chưa? Sao ông còn không quỳ?”
Giọng nói lạnh lùng, khí thế bá đạo. Dù là Lâm Ngũ đã từng chứng kiến không ít những cục diện lớn nhưng lúc này ông ta không khỏi run rẩy.
Kể cả ông ta đối diện với chủ nhân thì cũng không đến mức có cảm giác thở không ra hơi thế này.
Xem ra, tình báo không sai. Diệp Thiên cũng là một tên có chút thủ đoạn.
“Quỳ? Sao tôi phải quỳ? Chỉ là một người chết, dựa vào cái gì mà bắt tôi quỳ?”
Đương nhiên, Lâm Ngũ sẽ không sợ khi Diệp Thiên một mình như vậy. Trong lời nói của ông ta đầy cợt nhả.
“Diệp Thiên cậu chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, có tư cách gì mà nói chuyện với tôi. Tôi có thể không đào mộ của Lâm Tú Tuyết nhưng cậu phải cùng tôi quay về nhà họ Lâm chịu phạt.” Lâm Ngũ hắng giọng, giọng điệu ông ta cao cao tại thượng.
“Lâm Tú Tuyết trốn khỏi nhà họ Lâm, còn sinh ra một đứa con hoang? Loại người như vậy tuyệt đối không thể tồn tại trên đời này, nếu không sẽ làm ô danh nhà họ Lâm.”
Nghe ông ta luôn miệng nhắc đến từ “con hoang”, vẻ mặt của Giả Vi Dân vô cùng khó hiểu.
Chẳng nhẽ đường đường là một đại gia tộc ở thủ đô, nhà họ Lâm không đến mức không tra ra được thân phận thật sự của Diệp Thiên chứ?
Giờ ông ta có thể khẳng định Lâm Tú Tuyết chính là người nhà họ Lâm.
Nhưng cho dù là như vậy thì hiện tại Diệp Thiên cũng không phải người mà nhà họ Lâm có thể đắc tội?
Làm ô danh nhà họ Lâm? Với thân phận hiện giờ của Diệp Thiên thì chỉ e nhà họ Lâm cũng không thể với tới.
Giả Vi Dân nuốt nước miếng. Nếu mẹ ruột của Diệp Thiên là người nhà họ Lâm mà nhà họ Lâm lại không biết thân phận của Diệp Thiên.
Giả Vi Dân không dám nghĩ tiếp. Dù sao thì nếu như ông ta là chủ nhà họ Lâm thì nhất định sẽ phải phun máu mà chết.
Nhưng hiện giờ Lâm Ngũ đã đắc tội quá lớn với Diệp Thiên, hai bên có thể nói là phải một mất một còn.
Thấy cảnh này, cho dù là Giả Vi Dân thì cũng không dám tưởng tượng tiếp.
“Ông chắc không?”
Diệp Thiên liếc ông ta lạnh lùng, tiếp đó anh giơ thẳng tay phải ra ngắm thẳng vào Lâm Ngũ sau đó hạ xuống.
“Nhưng tôi bảo ông quỳ thì ông phải quỳ.” Giọng nói lạnh lùng vừa dứt, cánh tay phải của Diệp Thiên cũng theo đó mà hạ xuống.
“Bịch.” Cả người Lâm Ngũ không nào kiểm soát nổi, ông ta quỳ sụp xuống đất.
“Chuyện này…” Lâm Ngũ kinh ngạc hét lên, sắc mặt ông ta trắng nhợt. Ông ta mở to mắt nhìn Diệp Thiên không dám nói bất cứ lời nào.
Giây phút vừa rồi dường như có một sức mạnh vô cùng đáng sợ ập đến đè lên vai ông ta.
Ông ta gần như không tài nào phản kháng nổi, cả người Lâm Ngũ bị đè xuống đất. hai chân ông ta dường như bị khảm nạm ở nền đất hướng về phía mộ phần, cứ vậy quỳ không sao đứng lên nổi.
“Làm kinh động đến mẹ tôi là tội chết. Ông còn gì muốn nói không?” Diệp Thiên thốt ra từng câu từng chữ rồi chầm chậm bước về phía Lâm Ngũ.
Mỗi bước chân của anh khiến mặt đất rung động, khiến cả trái tim Lâm Ngũ như nhảy dựng theo, thấp thỏm không thôi.
“Cậu, cậu rốt
Lâm Ngũ mặt cậu tái mét, cái khí thế toát ra từ người Diệp Thiên khiến ông ta cứ thế run rẩy. Ông ta chỉ còn nước lôi nhà họ Lâm ra.
Dù sao thì ở Long Quốc này cũng sẽ không có ai không nể mặt nhà họ Lâm.
Chỉ đáng tiếc người ông ta gặp phải là Diệp Thiên.
“Nhà họ Lâm lợi hại lắm sao?”
Diệp Thiên nói từng câu từng chữ một cách lạnh nhạt, bước chân cứ thế tiến lên không có ý định dừng lại.
“Theo như tôi thấy chỉ là giun dế mà thôi.” Bốn từ được thốt ra lạnh lùng khiến Lâm Ngũ dựng tóc gáy. Vì ông ta cảm nhận được sát khí đằng đằng bên trong lời nói của Diệp Thiên.
Tên Diệp Thiên này không đến mức không coi nhà họ Lâm ra gì chứ?
Hay là tên nhà quê này căn bản không biết sự đáng sợ của nhà họ Lâm?
“Diệp Thiên, cậu, cậu đừng có lớn lối? Đắc tội với nhà họ Lâm thì chẳng có ai có thể đứng nổi ở đất Long Quốc này đâu.” Cảm nhận được Diệp Thiên giống như một tên điên, ngữ khí của Lâm Ngũ chậm lại.
“Cậu theo tôi về nhà họ Lâm, chỉ cần cậu và Lâm Tú Tuyết không có quan hệ gì thì gia tộc nhất định sẽ không động đến một sợi lông của cậu. Tôi đảm bảo.”
Bốp bốp!
Diệp Thiên dừng bước mặt không chút biểu cảm. Chỉ thấy lúc này Lâm Ngũ đột nhiên vui mừng lên tiếng.
“Còn nữa, gia chủ nghe nói thân phận của cậu cũng không tồi, nói không chừng còn có thể cho cậu gia nhập nhà họ Lâm. Chỉ cần có nhà họ Lâm đảm bảo thì có thể cho cậu vào Bắc Dã. Tới lúc đó có nhà họ Lâm chống lưng, việc thăng quan tiến chức cũng chỉ là một sớm một chiều, việc giao dịch này cậu sao có thể lỗ được.” Vừa nói, miệng Lâm Ngũ lại nhếch lên vì ông ta tin không ai có thể từ chối điều kiện này.
Nhưng trông thấy bộ dạng này của ông ta, Giả Vi Dân chỉ cúi đầu không nhịn được mà bật cười. Ông ta thấy ánh mắt của Lâm Ngũ giống như một tên ngốc vậy.
Tên dốt nát này sao có thể biết người trước mặt hắn chính là chủ nhân của Bắc Dã, là Lăng Thiên Chiến Thần lừng danh.
Chỉ một nhà họ Lâm nhỏ bé mà đòi thu phục Diệp Thiên? Còn muốn cho Diệp Thiên vào Bắc Dã? Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao? Đúng là buồn cười chết đi được.
Giả Vi Dân lắc đầu bất lực. Hoá ra đường đường là nhà họ Lâm – một gia tộc lớn nhất thủ đô chẳng qua cũng chỉ có vậy.
“Ồ, một điều kiện thật hấp dẫn, chỉ đáng tiếc…” Giọng điệu của Diệp Thiên cười cợt nhả, anh xua tay lạnh lùng.
“Chỉ đáng tiếc, nhà họ Lâm các ông không xứng.”
“Cái gì?” Nụ cười trên mặt Lâm Ngũ vụt tắt, ông ta trở nên hung dữ.
Ông ta không thể ngờ rằng Diệp Thiên lại từ chối không chút do dự như vậy, hơn nữa lại còn nói nhà họ Lâm không xứng.
Cả cái Long Quốc này người dám nói câu này e là không có người thứ hai.
“Diệp Thiên cậu đừng có rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt, cậu có tin chỉ một câu nói của tôi, đừng nói là việc đào mộ mẹ cậu mà ngay đến cả nhà cha nuôi cậu cũng phải chôn cùng không hả?”
Không thể phủ nhận lời nói này của Lâm Ngũ rất bá đạo.
Chỉ đáng tiếc ông ta thử mấy lần đều không tài nào đứng dậy nổi. Những lời nói nói ra khi quỳ, cho dù có thêm chút khí phách thì cũng chỉ có thể khiến người ta thấy nực cười.