"Bây giờ còn tiếp tục nữa không?" Ánh mắt của Diệp Thiên lạnh nhạt vô cùng, anh nhìn Cao Tiến Long với vẻ bình tĩnh, điềm nhiên.
"Tiếp, sao lại không tiếp?" Cao Tiến Long quýnh quáng, hắn ta không dông dài gì cả, mở mồm đồng ý. Hắn ta thấy không phục, phải thắng cho bằng được, san bằng nỗi nhục trước đó mới thôi.
"Tiếp thì cũng được thôi, nhưng..." Diệp Thiên nhếch miệng, nụ cười của anh như kiểu tìm được trò giải trí: "Nhưng cậu thua rồi, phải trả tiền đặt cược chứ nhỉ?"
Chuyện này... Cao Tiến Long nghe vậy, sắc mặt của hắn ta thay đổi không ngừng, mắt héo như trái cà phơi sương. Đúng thế, ván vừa nãy hắn ta thua, thua sạch sành sanh. Trả tiền đặt cược chẳng phải là chặt hai tay của hắn ta ư? Thế thì sao được? Cao Tiến Long cắn răng, hắn ta không tìm được lời nào để phản bác cả.
Xung quanh im lặng như kiểu có thể nghe được tiếng lá rơi, ai ai cũng lẳng lặng nhìn Cao Tiến Long, lòng sướng rơn nhưng chẳng dám mở miệng. Hừ, không phải nãy còn coi trời bằng vung, bắt ép người khác à? Bây giờ biết mùi rồi chứ gì.
"Không trả được?" Diệp Thiên cười cợt, sau đó anh bỗng lắc đầu: "Thế thì hai tay của cậu cứ ghi nợ đã. Ta cược tiếp."
Cao Tiến Long nghe vậy, hắn ta thở phào nhẹ nhõm: "Được, ván này tôi cược hai chân với anh. Lắc đi." Cao Tiến Long cắn chặt răng, hắn ta không tin mình sẽ còn thua nữa. Phải thắng cho bằng được.
Lưu Dân sững người, hắn ta thấy Diệp Thiên gật đầu, bấy giờ mới tiếp tục lắc chiếc chén đựng xúc xắc.
"Lần này tôi đoán sáu điểm." Chén đặt xuống bàn, Diệp Thiên cười nhạt sau đó nói một con số.
Sáu điểm? Cao Tiến Long nhíu mày, hắn ta đưa mắt nhìn chiếc chén kia, sững sờ trong chốc lát. Bởi hắn ta không thìn thấu bên trong chiếc chén được nữa, không biết bên trong có bao nhiêu điểm, dường như có thứ gì đó dày đặc mờ ảo che chắn mọi cảm giác của hắn ta vậy. Cao Tiến Long nhìn không thấu, đoán không ra.
"Sao lại thế được?" Cao Tiến Long nghiến răng ken két, chắc chắn là do Diệp Thiên giở trò, khuôn mặt của hắn ta xám ngoét, không biết nên đoán số bao nhiêu mới đúng.
"Sao? Không dám đoán?" Diệp Thiên nhìn hắn ta, vẻ mặt của anh đầy tràn hứng thú, cười cợt.
"Tôi... Ai không dám nào? Tôi đoán bảy điểm." Cao Tiến Long cắn chặt khớp hàm, hắn ta không chịu thua, cố rặn ra một con số. Hắn ta biết Diệp Thiên đã giở trò gì đó, nhưng giờ hắn ta chẳng có cách nào khác cả, nên đành đoán đại một số. Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên trán của hắn ta.
Lưu Dân nghe Cao Tiến Long nói xong, hắn ta gật đầu sau đó mở chiếc chén ra: "Ba con hai, sáu điểm. Ván này cậu Diệp thắng." Giọng Lưu Dân nghe rất phấn khích, tính cả ván này nữa thì Diệp Thiên đã thắng năm ván liên tiếp, lại còn thắng Cao Tiến Long nữa chứ, đúng là khó thể tin tưởng.
Đôi mắt của Trương Di toả sáng vô ngần, lúc nào Diệp Thiên cũng có thể tạo ra điều kì diệu. Cảm giác an toàn trên người anh nhiều vô cùng tận, khiến người khác thấy rất an lòng.
"Chuyện, chuyện này..." Cao Tiến Long cũng không thể tin tưởng nổi, Diệp Thiên lại thắng, còn đúng từng chén từng tí so với số điểm thực tế nữa. Mình, mình gặp phải cao thủ rồi. Đôi mắt của Cao Tiến Long đỏ lừ, hắn ta thấy không cam lòng. Mà ván này thua cũng có nghĩa là hai chân và hai tay của mình đều phải trả cho Diệp Thiên? Hắn ta không phục.
"Tiếp đi, tôi không tin mình không thắng được anh." Cao Tiến long không nuốt xuôi mối hận này, hắn ta phải thắng bằng được.
"Được thôi, nhưng nếu ván này cậu thua thì lưỡi của cậu sẽ thuộc về tôi." Diệp Thiên cất lời đầy hờ hững, như kiểu anh đang nói một chuyện gì đó rất tầm thường. Món tiền cược ván này là lưỡi của Cao Tiến Long.
Lưu Dân giật mình, hắn ta hít sâu một hơi, hắn ta chưa từng gặp ván cá cược nào như thế này, tuy người đặt cược không phải là Lưu Dân nhưng trong lòng hắn ta vẫn thấy vô cùng phấn khích. Ba con xúc xắc xoay tròn trong chiếc chén bỗng được đặt trên bàn, Diệp Thiên cũng mở lời ngay sau đó: "Tôi đoán mười tám điểm."
"Tôi cũng đoán mười tám điểm." Cao Tiến Long lo sợ cực kỳ, hắn ta vội mở lời ngay khi Diệp Thiên vừa nói xong.
Vẻ mặt của đám đông bốn phía vô
Ngay cả Lưu Dân cũng cười xấu hổ, nhưng hắn ta kiêng kị thân phận của Cao Tiến Long, không dám nói ra lời. Nhưng Diệp Thiên có thể đẩy cậu "vua cá cược" đến bước đường này, anh đúng là thâm sâu khó lường. Nhưng cả hai đều đoán cùng một con số như vậy thì tính sao đây? Hoà?
"Vậy ván này coi như hoà?" Diệp Thiên mỉm cười, nụ cười ấy chẳng ai có thể suy đoán được điều chi.
"Coi là vậy." Cao Tiến Long trả lời một câu, nét mặt cũng không mấy vui vẻ. Hắn ta biết mình làm vậy là chơi xỏ lá, nhưng hắn ta sợ thua lắm rồi, đây là kế hèn mưu bẩn.
"Đã thế thì lắc thêm một lần nữa đi." Lưu Dân cười gượng, chủ động đứng ra hoà giải. Hắn ta đang định cầm chén lên thì Diệp Thiên bỗng giơ tay ngăn cản: "Không cần lắc lại, cứ để vậy đi, nhưng lần này cho cậu đoán trước."
Hả? Cho tôi đoán trước? Cao Tiến Long cau mày, vẻ mặt trông kinh ngạc, không mấy ổn định. Ý Diệp Thiên là gì? Đã nói số điểm rồi còn kêu tôi đoán trước? Đây là kế tung hoả mù? Cao Tiến Long không hiểu ra sao hết, hắn ta không đoán được rốt cuộc Diệp Thiên muốn làm gì.
"Sao nào? Không dám? Hay là lắc ván khác?" Diệp Thiên ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn thong dong như bình thường.
Cao Tiến Long nghe vậy, hắn ta cắn chặt răng: "Hừ, ai không dám kia chứ, đoán trước thì đoán trước, tôi vẫn đoán mười tám điểm." Hắn ta dứt lời, nhìn Diệp Thiên với vẻ khiêu khích: "Bây giờ đến lượt anh."
Diệp Thiên mỉm cười: "Được, tôi đoán một điểm, chỉ có một điểm."
Tất cả mọi người có mặt ở đầy đều nhốn nháo, ai cũng hít một hơi thật lâu, lạnh cả cuống họng. Ánh mắt của họ khi nhìn Diệp Thiên đựng đầy sự khó hiểu cùng kinh hãi, bên trong có ba con xúc xắc, nhưng Diệp Thiên chỉ đoán có một điểm? Mà vừa rồi Diệp Thiên đoán mười tám kia mà, có đụng chạm chiếc chén đó nữa đâu, sao giờ anh lại đoán một điểm? Chẳng ai đoán được hành động này của anh.
Ngay cả Cao Tiến Long cũng thảng thốt. Hành động của Diệp Thiên nằm ngoài dự đoán của hắn ta. Trừ phi mười tám điểm kia là do anh ta lừa mình? Vả lại, ba con xúc xắc sao có thể chỉ có một điểm cho được?
"Diệp Thiên, anh, anh..." Cao Tiến Long nhìn Diệp Thiên với vẻ lạnh lùng, hắn ta không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể chăm chú nhìn Lưu Dân: "Mở ra đi, tôi muốn xem xem ván này rốt cuộc là ai thắng ai thua."
Lưu Dân nghe Cao Tiến Long nói vậy, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay giữ chiếc chén kia cũng đang khẽ run rẩy. Hắn ta hít sâu, sau đó dứt khoát mở chén ra. Nhưng khi Lưu Dân nhìn thấy những con xúc xắc bên trong, hắn ta sững sờ.
"Sao lại thế được?" Không chỉ mình hắn ta mà ai ai đứng ngay cạnh cũng há hồm trợn mắt, bởi ba con xúc xắc trong chén xếp chồng ngay ngắn lên nhau, và mặt trên cùng chỉ có một chấm.