LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Tôi không có hứng với tiền


trước sau

“Chuyện này…. Thế này là thế nào?”

“Đáng chết, anh dám chơi tôi à?”

Cao Tiến Long ngây người, đến bây giờ hắn mới hiểu ra Diệp Thiên có khả năng kiểm soát các con xúc xắc, nếu không thì sao có thể lần nào cũng thắng như thế được?

Trừ khi hắn cũng là người theo võ cổ truyền? Nghĩ vậy, sắc mặt Cao Tiến Long tối sầm lại. Hắn có thể trăm trận trăm thắng cũng bởi hắn theo võ cổ truyền.

Tác động điểm số của xúc xắc quá đơn giản, nhưng bây giờ hắn không còn có thể cảm nhận con số của xúc xắc được nữa.

Ngược lại đối phương lại có thể cảm nhận và bắt được các con số của xúc xắc bên trong chiếc chén kia.

Có điều hắn đã là người theo võ cổ, tại sao lại không thể cảm nhận được sự di chuyển của xúc xắc nữa? Đây rốt cục là chuyện gì?

Cao Tiến Long đột nhiên cảm thấy não mình có vấn đề.

“Chơi khăm cậu à? Vừa rồi không phải cậu cũng chơi người khác thế này sao?”

Diệp Thiên cười nhạt nhẽo, nụ cười trên miệng anh khiến người ta khó mà đoán trước được ý đồ.

“Bây giờ đôi tay, đôi chân, và cả cái lưỡi của cậu đều là của tôi rồi.” Chỉ một câu nói của Diệp Thiên đủ khiến Cao Tiến Long đột nhiên á khẩu. Mặt hắn tối sầm cả lại.

Những câu nói thế này trước nay đều là hắn nói để người khác nghe. Nhưng bây giờ…

Thấy hắn không nói gì, Diệp Thiên bật cười: “Đã vậy thì chúng ta cược đến cùng đi, lần này cược tính mạng của mình. Tôi đoán chín điểm.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều hết sức kinh ngạc. Trước tiên chưa cần bàn đến là cược cái gì, Diệp Thiên còn không đợi Lưu Dân lắc xúc xắc mà đã đoán luôn con số rồi.

Thế này cũng thật quá tự tin rồi?

Nhìn Cao Tiến Long lúc này thật giống một con gà trống bại trận, trông hắn mồ hôi nhễ nhại. Nếu như lần này hắn mà thua thì đến cái mạng cũng không còn.

Có điều hắn phải chơi thế nào đây? Không thể như vừa rồi được!

“Hừ, tôi không chơi nữa.” Cuối cùng thì Cao Tiến Long cũng lên tiếng, hắn đứng phắt dậy quay người toan rời đi thì giọng nói của Diệp Thiên phía sau đột nhiên vang lên.

“Đứng lại.”

Giọng nói của Diệp Thiên không quá to nhưng lại như lời niệm chú khiến Cao Tiến Long dừng bước.

“Anh muốn làm gì?”

Giọng nói của Cao Tiến Long đã mang theo sự bất lực. Lúc này, hắn hoàn toàn bất lực với Diệp Thiên.

“Chẳng muốn sao cả, có điều…” Diệp Thiên cười rồi đổi giọng.

“Có điều tôi muốn lấy lại những gì đã thắng.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, xung quanh lại im bặt như tờ. Bọn họ đều hiểu rằng thứ mà Diệp Thiên thắng được là gì.

Hai cánh tay, đôi chân và một cái lưỡi, đương nhiên là cả cái mạng của Cao Tiến Long nữa.

Sắc mặt Cao Tiến Long tối sầm cả lại: “Hừ, nếu tôi cứ muốn đi thì sao?”

Cao Tiến Long nghiến răng, giọng nói lạnh lùng vô cảm. Cũng chịu thôi, nếu như hắn thật sự để Diệp Thiên lấy đi những bộ phận trên cơ thể mình thì cái mạng của hắn cũng chẳng còn nữa rồi.

Lúc này hắn chẳng màng đến sĩ diện nữa.

“Hừ, tôi cứ muốn đi thì ai cản được nào?”

Cao Tiến Long trầm giọng, mắt hắn đảo một vòng rồi cúi đầu xuống, đến Lưu Dân bên cạnh cũng y chang như vậy.

Dù sao thì với thân phận và thực lực của Cao Tiến Long thì cũng không có ai có thể ngăn nổi hắn.

Đương nhiên hắn đã bỏ qua một người…

“Vậy sao? Cậu có thể thử xem.”

Giọng Diệp Thiên vẫn hết sức bình tĩnh. Ánh mắt thậm chí còn mang theo vẻ hài hước châm biếm.

Cao Tiến Long nheo mắt càng không hiểu thân phận của Diệp Thiên là gì. Thế nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi: “Hừ, thử thì thử, tôi sợ gì nào?”

Vừa nói, hắn toan rời đi nhưng hắn dùng hết sức vẫn không sao rời đi được. Cơ thể hắn lúc này khó có thể nhúc nhích, thậm chí đến quay người đi cũng không có sức.

Trong chốc lát, mặt Cao Tiến Long trắng bệch cả lại. Hắn cảm thấy lạnh toát toàn thân.

Hiện giờ hắn hoàn toàn có thể khẳng định một điều rằng Diệp Thiên là người theo võ cổ truyền, thậm chí là một người theo võ cổ ở tầng cao.

Vì hiện tại Cao Tiến Long đang ở tầng thứ sáu. Có điều Diệp Thiên trước mặt hắn ta lại không coi hắn ra gì, vậy thì thực lực của Diệp Thiên ít nhất cũng phải từ tầng thứ tám trở lên.

Nghĩ vậy, Cao Tiến Long chỉ muốn chết đi cho rồi.

Hắn tự nhiên lại đi cược với một người trên tầng thứ tám theo võ cổ? Thậm chí còn

nói năng ngông cuồng?

Đây khác gì là tìm đến cái chết?

“Anh Diệp, tôi tôi…” Cao Tiến Long lầm bầm nhưng Diệp Thiên lại không nói lời nào.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn nhau.

Cao Tiến Long này bị sao thế? Bảo đi mà lại không đi.

“Đi thôi? Sao còn chưa đi?” Diệp Thiên bật cười, giọng điệu vẻ trêu đùa.

Bịch!

Cao Tiến Long nghe vậy liền quỳ phịch xuống đất.

“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Đều tại tôi có mắt như mù, bị mờ mắt vì tiền. Cầu xin anh tha cho tôi lần này.”

Cao Tiến Long lầm bầm, giọng nói của hắn ta lúc này chính xác là đang thỉnh cầu.

Vì hắn biết với thực lực của Diệp Thiên thì chỉ một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn.

Hắn đồng ý cược chăng qua là vì ỷ vào mình theo võ cổ còn lần này hắn quỳ phịch xuống đất thế này thật khiến cho hết thảy mọi người đều hoang mang.

“Tên họ Cao này lúc nãy không phải khoa trương lắm sao? Sao bây giờ lại yếu đuối thế?”

“Anh thì hiểu cái gì? Thần cược giả gặp thần cược thật anh nghĩ thế nào?”

“Hi hi, đúng là báo ứng.”

Lúc này ánh mắt đám đông nhìn Cao Tiến Long chỉ toàn châm chọc, đặc biệt là Lưu Dân, trong lòng hắn ta càng vui mừng hơn.

May mà mình không đắc tội với vị thần này, nếu không thì kết cục còn thảm hơn cả Cao Tiến Long.

“Nói đi, phải làm thế nào?”

Ánh mắt Diệp Thiên không đổi, giọng điệu vẫn rất thản nhiên.

Vừa nghe vậy, Cao Tiến Long ngây người vội đáp: “Thưa anh, trước đó tôi đã mạo phạm anh, tôi xin chịu phạt. Tôi, tôi có rất nhiều tiền có thể đưa cho anh, anh cần bao nhiêu đều được, chỉ cầu xin anh tha cho tôi cái mạng này.”

Cao Tiến Long biết rằng Diệp Thiên không muốn xử hắn tội chết nên vội nói ra điều kiện của mình.

Hắn muốn dùng tiền để đổi lấy cái mạng này. Nghe vậy, Diệp Thiên chỉ khẽ cười, ánh mắt liếc hắn ta.

“Tiền? Cậu có bao nhiêu tiền?”

Cao Tiến Long đột nhiên mừng quýnh: “Năm tỉ, đây là toàn bộ số tiền của tôi. Anh xem…”

Mặc dù có xót ruột nhưng có thể vượt qua kiếp nạn này coi như thắng rồi.

Năm tỉ?

Tất cả mọi người xung quanh vừa nghe vậy liền há hốc miệng. Bọn họ nhìn không ra Cao Tiến Long lại nhiều tiền đến vậy.

Năm tỉ mua một cái mạng, cũng nhiều đấy chứ?”

Đến Cao Tiến Long cũng nghĩ vậy. Nhưng chỉ có Diệp Thiên lại lắc đầu: “Năm tỉ? Không đáng để nhắc đến.”

“Vả lại, tôi không có hứng thú với tiền.”

Cái gì?

Diệp Thiên vừa dứt lời, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Trong mắt bọn họ thậm chí không thể nào tin nổi.

Anh trai ơi, không phải năm mươi tệ mà là năm tỉ tiền tệ đấy!

Số tiền này đủ cho một người ăn sung mặc sướng cả đời, thế mà anh lại không hứng thú? Không phải là chém gió đấy chứ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện