LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Bách Lý Mộ Vân


trước sau

Chỉ có Cao Tiến Long mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy. Chỉ có hắn mới biết được những lời Diệp Thiên nói là thật.

Với thân phận và địa vị của Diệp Thiên thì năm tỉ quả thực không đáng để nhắc đến.

“Thế anh muốn thế nào?”

Cao Tiến Long nghiến răng, giọng điệu run rẩy.

Nếu như Diệp Thiên thật sự không tha mạng cho hắn thì hôm nay hắn chỉ e là khó lòng thoát thân.

“Không phải tôi muốn thế nào mà là cậu muốn thế nào?” Diệp Thiên bật cười, giọng nói hết sức bình tĩnh.

Anh liếc nhìn Cao Tiến Long một cái rồi đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như cậu không muốn chết thì tôi có thể cho cậu một cơ hội.”

“Thật sao?” Vừa nghe vậy, Cao Tiến Long vui mừng ra mặt, trong ánh mắt hắn đầy mong chờ.

“Đương nhiên, món nợ hôm nay có thể xoá nhưng cậu phải việc cho tôi.”

“Kỳ hạn, mười năm.” Diệp Thiên nói từng câu từng từ không cho Cao Tiến Long có cơ hội phản bác.

Lời của Diệp Thiên như sấm đánh ngang tai vang vọng bên trong đầu Cao Tiến Long khiến hắn đột nhiên thẫn thờ, mặt mày trắng bệch cả lại.

Bảo hắn làm việc, mà thời hạn là mười năm ư? Chuyện này so với việc giết hắn thì có khác gì nhau?

Thấy Cao Tiến Long không nói gì, Diệp Thiên cũng không vội. Anh đứng dậy nắm tay lại: “Đương nhiên, cậu có thể từ chối, nhưng hậu quả cậu có lẽ hiểu rõ hơn tôi. Thời gian của cậu không còn nhiều nữa đâu.”

Nói xong, Diệp Thiên quay đầu đi chắp hai tay ra sau, đứng thẳng người. Bóng hình cao lớn của anh cho Cao Tiến Long một cảm giác đè nén nặng nề khiến hắn không tài nào thở nổi.

“Được, tôi đồng ý.”

Một hồi lâu, Cao Tiến Long mới nghiến răng, hắn như rít ra từ kẽ răng nhưng dường như đã dùng hết sức của mình. Nói xong, cả người hắn buông thõng xuống ghế.

Trong mắt hắn chỉ toàn là một màu u ám. Mười năm trời, cả đời con người có thể có mấy chục năm được sống chứ?

Cao Tiến Long vừa mới ra ngoài mà lại phải làm việc cho Diệp Thiên trong vòng mười năm? Sao hắn có thể cam lòng chứ?

Có điều, nếu như không đồng ý thì chỉ e lúc này hắn sẽ phải xuống hoàng tuyền mất thôi.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ đây mới chính là mục đích khiến Diệp Thiên đồng ý cược với hắn.

“Rất tốt.” Diệp Thiên gật đầu, vẻ mặt anh rất hài lòng.

“Bây giờ cậu có thể đi rồi.” Nói rồi, Diệp Thiên khoát tay, vẻ mặt anh khiến người khác khó lòng đoán nổi.

“Cái gì? Có thể đi ư? Anh không sợ tôi đi luôn không trở lại sao?”

Cao Tiến Long cau mày hoài nghi. Cứ vậy thả mình đi sao?

Thấy vậy Diệp Thiên chỉ cười: “Khi cần câhu, tôi sẽ cho người gọi. Đương nhiên, nếu như cậu muốn trốn thì có thể thử.

Diệp Thiên chỉ nói một câu hờ hững khiến Cao Tiến Long run rẩy. Hắn có một cảm giác chỉ sợ rằng mình có chạy ra nước ngoài cũng chạy không thoát bàn tay của Diệp Thiên.

“Được, mười năm thì mười năm, tôi nói lời giữ lời.” Cao Tiến Long nghiến răng ném lại một câu rồi quay người rời đi.

Lúc này hắn vô cùng tức tối nhưng đâu dám âm mưu gì cho tương lai.

“Đi thôi.” Thấy Cao Tiến Long rời đi, ánh mắt Diệp Thiên nhìn về phía Trương Di và Trương Tiên Hải.

Anh chắp hai tay ra sau rồi đi ra khỏi sòng bạc trước. Những người qua đường đều tự động nhường đường, trong ánh mắt của họ đầy sự cung kính.

Trương Di gật đầu rồi đỡ Trương Tiên Hải không còn hơi sức lê lết ra khỏi sòng bạc.

“Cậu Diệp, tôi tiễn cậu.”

Lưu Dân lúc này mới phản ứng lại, vội vàng le ve phía sau, đến mồ hôi cũng không kịp lau.

Mãi tới khi tiễn Diệp Thiên đi ra khỏi sòng bạc, thấy Diệp Thiên xua tay ông ta mới thận trọng quay về, trong lòng vẫn còn hoang hoải.

“Anh Diệp Thiên, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

Trương Di cúi đầu, do dự một hôi frooif mới lên tiếng. Giọng nói của cô đầy áy náy và cảm kích.

Diệp Thiên giúp cô không phải một hai lần, còn mình thì hết lần này đến lần khác khiến Diệp Thiên bị liên luỵ.

Tới cuối cùng, chỉ có thể nói cảm ơn. Lúc này, cảm giác Trương Di với Diệp Thiên chỉ còn là áy náy, áy náy còn nhiều hơn có lỗi.

“Không có gì.” Diệp Thiên lắc đầu nhìn Trương Tiên Hải.

Anh đã chặt đứt tay Trương Tiên Hải nhưng lại không lấy đi cái mạng của ông ta nên Trương Tiên Hải phải nếm

trải cảm giác đau đớn khi bị chặt tay chứ không thể chết đi được.

Còn cuộc đời còn lại của ông ta chỉ có thể làm một người tàn tật.

Nghĩ vậy, Diệp Thiên khoát tay rút ra một tấm thẻ đưa cho Trương Di.

“Bên trong này có ba trăm nghìn tệ, cô cầm lấy, coi như mua hai cánh tay của ông ta.”

Hả? Trương Di ngây người, vội vàng xua tay từ chối.

“Không, không, tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi, không thể lấy tiền của anh được.” Trương Di cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.

“Cầm lấy.” Diệp Thiên không nói thêm gì, nhét tấm thẻ vào tay Trương Di.

“Về đi. Sau này cuộc sống của cô cũng có thể bình lặng hơn một chút.”

Nghe vậy, ánh mắt Trương Di chợt đỏ lên. Cô biết Diệp Thiên làm vậy là vì không muốn bố cô liên luỵ đến cô.

“Đi đi.” Diệp Thiên nhẹ nhàng khoát tay, cho người đưa bố con Trương Di về.

Còn anh chắp tay ra sau đi từng bước một đến một con đường trong khu rừng rậm cách sòng bạc không xa.

Lúc này đã là mùa thu, xung quanh lá rơi ngập lối. Diệp Thiên đi một lúc rồi tới bên một cái đình nhỏ sau đó ngồi xuống.

Anh khẽ nhếch miệng cười rồi lên tiếng.

“Đi theo lâu như vậy rồi, cũng nên ra mặt đi chứ?” Giọng điệu của Diệp Thiên bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Diệp Thiên vừa dứt lời, một loạt các âm thanh dồn dập của tiếng bước chân đột nhiên vang lên, từ xa đến gần.

“Anh Diệp, quả nhiên là anh, cũng chỉ có anh mới có thể phát hiện ra tôi.”

Giọng nói lanh lảnh dễ nghe. Âm thanh vừa dứt, một người thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi mặc bộ đồ rộng rãi từ từ đi tới, trên môi người này còn mang theo một nụ cười ẩn hiện. Cho dù bị Diệp Thiên phát hiện nhưng cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại còn rất tự tin, người này thản nhiên ngồi xuống đối diện với Diệp Thiên.

“Anh Diệp, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”

Người thanh niên nói một câu khách sáo với Diệp Thiên rồi tỏ vẻ thân thuộc.

Thấy vậy, Diệp Thiên chỉ ngẩng đầu đảo ánh mắt một vòng.

“Con cháu nhà họ Bách Lý cũng không hề kém cỏi.”

Tuy chỉ một câu nói tuỳ hứng như vậy nhưng lại khiến người thanh niên nheo mắt lại, tỏ vẻ phòng bị.

“Anh quá khen rồi, tôi là Bách Lý Mộ Vân. Khi nãy tôi có hơi mạo phạm.”

Bách Lý Mộ Vân nhanh chóng lấy lại vẻ hoạt bát bình thường, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

“Mạo phạm? Đó là do cái mạng của cậu chưa bị tuyệt!”

Diệp Thiên nhếch miệng, giọng nói lạnh lùng hẳn lại. Từ trước khi bước vào quán trà Lục Dân, Diệp Thiên đã biết tên Bách Lý Mộ Vân này âm thầm đi theo mình rồi, có điều anh không tính toán làm gì, nếu không thì nên này bây giờ đã là một cái xác rồi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện