Nhạc lão tam mượn một kích chi lực của Lâm Dật Hiên, trực tiếp chạy xa mà đi.
Nhìn Nhạc lão tam đi xa, Lâm Dật Hiên cũng không có truy, Đoàn Dự cùng Chung Linh trên cơ bản không có năng lực tự vệ nào, nếu như lúc hắn đuổi theo, xảy ra tình huống gì mà nói, cái kia thật đúng là hối hận cũng không kịp.
- Mộc tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.
Chung Linh chứng kiến Nhạc lão tam bị Lâm Dật Hiên đánh chạy, liền chạy tới Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh thấy Nhạc lão tam rời khỏi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cả người trực tiếp ngã xuống, thân hình Lâm Dật Hiên khẽ động, trực tiếp tiếp được Mộc Uyển Thanh, không để cho nàng té trên mặt đất, bất quá thân thể Mộc Uyển Thanh thật đúng là vừa mềm lại nhẹ, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
- Thả ta ra.
Mộc Uyển Thanh thấy mình bị Lâm Dật Hiên ôm vào trong ngực, không khỏi một hồi xấu hổ, giãy dụa muốn đẩy Lâm Dật Hiên ra.
- Mộc cô nương, trên người của ngươi có thương tích, vẫn là không nên lộn xộn cho thỏa đáng.
Cảm giác thân thể mềm mại nhẹ nhàng của Mộc Uyển Thanh giãy dụa trong ngực mình, Lâm Dật Hiên không khỏi chậm rãi nói ra.
- Mau buông ta ra, nếu không ta giết ngươi.
Mộc Uyển Thanh xấu hổ nói.
- Sẽ thả.
Thân hình Lâm Dật Hiên khinh động, trực tiếp đến một tảng đó bên cạnh, để Mộc Uyển Thanh xuống.
Lâm Dật Hiên nhìn tổn thương trên người Mộc Uyển Thanh, thương thế của nàng cũng không phải một loại binh khí gây thương tích, hai nơi có vết đao, kiếm thương bốn cái, còn có vài chỗ tổn thương rất nhỏ, những thứ này hiển nhiên không phải Nhạc lão tam làm ra, xem ra Mộc Uyển Thanh trước lúc gặp được Nhạc lão tam, liền đã bị thương rồi.
- Ngươi nhìn cái gì, lại nhìn nữa ta móc mắt của ngươi.
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy Lâm Dật Hiên nhìn vết thương lộ cả da thịt trên người mình, không khỏi càng thêm nổi giận.
Lâm Dật Hiên cũng biết Mộc Uyển Thanh chán ghét đối với nam nhân, trong tay trực tiếp xuất hiện một cái bình sứ, sau đó hướng Chung Linh nói ra:
- Nơi này là thuốc chữa thương, nàng đưa cho Mộc tỷ tỷ của nàng đắp lên.
- Không cần thuốc của ngươi, tự chính mình có thuốc.
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, Mộc Uyển Thanh đối với phối dược cũng có chút tạo nghệ, mặc dù thuốc mình phối trí không tính là linh dược gì, nhưng hiệu quả cũng rất tốt.
- Thuốc của nàng giữ lại về sau dùng đi, trên người của nàng có vài chỗ tổn thương, nếu như không hảo hảo xử lý mà nói, sẽ lưu lại vết sẹo.
Lâm Dật Hiên trực tiếp đem bình sứ trong tay đưa cho Chung Linh, sau đó nói:
- Thuốc này chỉ cần đắp lên cho nàng là được.
Sau đó Lâm Dật Hiên trực tiếp kéo Đoàn Dự đang ngơ ngác nhìn Mộc Uyển Thanh đi qua một bên.
Đi ra ngoài mấy chục thước, Lâm Dật Hiên cùng Đoàn Dự ngồi xuống trên một tảng đá lớn.
- Lâm công tử, võ công của ngươi thật đúng là lợi hại, nếu như không có ngươi lời nói, vừa rồi Mộc cô nương kia có khả năng sẽ bị Nhạc lão tam kia bắt được.
Lúc này Đoàn Dự tựa hồ chẳng phải bài xích võ công.
- Võ công của ta trên giang hồ cũng chỉ có thể xem như trung thượng, so với ta lợi hại còn có khối người.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt cười cười, Đoàn Dự tựa hồ cũng cảm thấy chỗ tốt của võ công, có khi học võ cũng không nhất định là vì giết người, cũng có thể là cứu người.
- Lần này trở về, ta cũng muốn đi học một ít võ công, tốt nhất có thể đạt tới lợi hại như Lâm công tử.
Con mắt Đoàn Dự nhẹ nhàng mà lướt qua Mộc Uyển Thanh nơi xa, cũng