- Cái này sao có thể, linh dược này ta không thể nhận.
Chung Linh nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dù nàng có chút ngây thơ, nhưng lại không ngốc, loại linh dược trân quý này nàng tự nhiên cũng nhìn ra được.
- Không quan hệ, loại thuốc này ta còn có, nàng cầm đi.
Lâm Dật Hiên cười cười, sau đó hướng Mộc Uyển Thanh nói:
- Mộc cô nương, chúng ta muốn tới thành Đại Lý, nàng có muốn cùng nhau tiến đến hay không?
- Đúng vậy, đã đến thành Đại Lý, có thể đến nhà của ta làm khách.
Mộc Uyển Thanh vẫn chưa trả lời, Đoàn Dự ngược lại là cướp lời nói.
Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói lời nào, nàng cũng biết hiện tại tuy ngoại thương của mình tốt hơn phân nửa, nhưng mà nội thương còn chưa khỏi hẳn, nếu như gặp nguy hiểm gì mà nói, thật đúng là không có năng lực chống đỡ gì, nhưng mà đi theo bên người Lâm Dật Hiên, liền an toàn hơn rất nhiều, cho nên hơi suy nghĩ về sau, Mộc Uyển Thanh mới quyết định theo đám người Lâm Dật Hiên đến thành Đại Lý đi.
Hơn mười dặm đường, đám người Lâm Dật Hiên dùng không đến một giờ liền đi xong, nhìn qua thành Đại Lý phía trước cách đó không xa, trong lòng Lâm Dật Hiên có chút nghi hoặc, nhiệm vụ này coi như là hoàn thành sao? Chỉ cần đi vào thành Đại Lý, Đoàn Dự liền an toàn, có lẽ sẽ rất ít có người ở trong thành Đại Lý động thủ đối với Đoàn Dự.
- Công tử? Thật là ngươi.
Ngay khi đám người Lâm Dật Hiên mới vừa vào thành Đại Lý, đột nhiên một thanh âm kinh hỉ vang lên.
Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn lại, là một hán tử trung niên, Đoàn Dự nhìn thấy trên mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ vui mừng, nói ra:
- Trử thúc thúc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Trử thúc thúc? Lâm Dật Hiên nhíu mày suy nghĩ một chút, tựa hồ ở bên trong Thiên Long Bát Bộ, nam tử họ Trử Đoàn Dự mà kêu thúc thúc, chỉ có Trử Vạn Lý, Trử Vạn Lý là một trong bốn Đại thị vệ của Đoàn Chính Thuần, quan hệ cùng Đoàn Dự tựa hồ rất tốt.
Trử Vạn Lý nghe được Đoàn Dự nói, sắc mặt trực tiếp chìm xuống đến, nhẹ thở dài một cái nói:
- Công tử, Vương gia hắn trúng địch nhân ám toán, tánh mạng rất nguy kịch, hiện tại đang ở bên trong Thiên Long tự, phương trượng đang nghĩ biện pháp cứu chữa Vương gia.
Đoàn Dự nghe được Trử Vạn Lý nói, sắc mặt lập tức tái đi, thân thể cũng không khỏi lay động một cái, hắn chẳng thể nghĩ tới mình trở về vậy mà nghe được tin dữ này.
- Mau dẫn ta đến Thiên Long tự.
Đoàn Dự lớn tiếng hướng Trử Vạn Lý nói.
- Vâng.
Trử Vạn Lý mang theo Đoàn Dự lại hướng bên ngoài thành Đại Lý vội vàng mà đi.
- Chúng ta cũng cùng đi qua đi.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên than nhẹ một tiếng, chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần Đoàn Dự tiến vào Vương Phủ, như vậy nhiệm vụ của hắn coi như là hoàn thành, nhưng mà không nghĩ tới vậy mà xảy ra loại tình huống này, hiện tại Đoàn Chính Thuần gặp nguy hiểm, hắn cũng không thể kiên quyết kéo Đoàn Dự về Vương Phủ a, chỉ có tới trước đi Thiên Long tự xem tình huống.
Lâm Dật Hiên cùng Chung Linh, Mộc Uyển Thanh theo sát phía sau Đoàn Dự, ra khỏi thành không bao lâu về sau, liền đến Thiên Long tự, xuyên qua đình viện Thiên Long tự, liền đi tới chánh điện, lúc này trong chánh