Lâm Dật Hiên cũng không nhiều thời gian rỗi nghe Vương phu nhân quở trách như vậy, hắn trực tiếp tung người lên, trên không trung chuyển hướng mấy cái, liền đến bên ngoài Mạn Đà sơn trang, lúc này trên mặt hồ đã có vài thuyền nhỏ đang tìm tòi khắp nơi.
Lâm Dật Hiên nghĩ thầm Vương Ngữ Yên cùng Đoàn Dự ly khai nơi đây sẽ đi đâu? Yến Tử Sào, hay là thành Tô Châu, bên trong nguyên tác giống như đi Yến Tử Sào, nhưng mà tình huống bây giờ chưa hẳn như thế, được rồi, vẫn là đến Yến Tử Sào nhìn một chút a.
Lâm Dật Hiên trực tiếp hướng về mặt hồ chạy như bay, sai khi tới bên cạnh bờ, dưới chân Lâm Dật Hiên đột nhiên dùng sức, pháp môn Phong Thần Thối cùng Véc-tơ Hoạt Động cùng nhau vận dụng, lập tức Lâm Dật Hiên trực tiếp kích bắn về phía trước, cả người dán trên mặt hồ hăng hái đi về phía trước, sau khi bay ra vài trăm mét, tốc độ Lâm Dật Hiên thoáng chậm một phát, dưới chân Lâm Dật Hiên trực tiếp đạp trên mặt nước, chân khí phun ra, lập tức Lâm Dật Hiên lần nữa kích xạ mà ra.
Vẻn vẹn ở trên mặt hồ đạp hơn mười bước, Lâm Dật Hiên liền chứng kiến Yến Tử Sào gần ngay trước mắt, bước chân lần nữa nhẹ đạp, Lâm Dật Hiên trực tiếp bay vọt đến trên lầu các Yến Tử Sào, ngay sau đó Lâm Dật Hiên ở bên trong tìm một lần, cũng không có phát hiện bóng người, có thể thấy được Vương Ngữ Yên cũng không có đến nơi đây, cái kia chỉ có thể đến thành Tô Châu rồi.
Lâm Dật Hiên tính toán chân khí của mình, từ nơi này đến thành Tô Châu đã là dư xài, thật không nghĩ tới vì trị thương cho Vương Ngữ Yên mà gặp được nhiều chỗ tốt như vậy, chân khí của Lâm Dật Hiên bây giờ rất mạnh, đã không kém gì nhất lưu cao thủ, tin tưởng chỉ cần hắn tu luyện chút ít thời gian, có lẽ có thể đạt tới trình độ nhất lưu.
Lâm Dật Hiên lần nữa nhảy đến trên mặt nước, bất quá lần này không có gấp như vừa rồi, Lâm Dật Hiên trực tiếp ở trên mặt nước giẫm bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ, hơn nữa Véc-tơ Hoạt Động cùng Phong Thần Thối gia trì, tuy nhìn như không khoái, nhưng mà mỗi một bước đều có thể bước ra xa mấy chục thước, hơn nữa Lăng Ba Vi Bộ huyền diệu, cả người Lâm Dật Hiên đều có một chút cảm giác hư ảo.
Lâm Dật Hiên một mặt ngó về phía phương hướng Tô Châu, một mặt tìm tòi đoàn người Vương Ngữ Yên hạ lạc, một mực sắp đến thành Tô Châu, cũng không có phát hiện tung tích đoàn người Vương Ngữ Yên, ngay thời điểm Lâm Dật Hiên sắp đến bên cạnh bờ Tô Châu, đột nhiên nghe được xa xa một hồi thanh âm hô quát, tựa hồ có người đánh nhau, vốn Lâm Dật Hiên không định để ý tới, nhưng mà một thanh âm lại làm cho Lâm Dật Hiên dừng bước.
- Bao Tam ca, cẩn thận sau lưng...
Thanh âm mềm mại dịu dàng, đúng là thanh âm Vương Ngữ Yên không thể nghi ngờ, bất quá bọn hắn tựa hồ đang tranh đấu. Lâm Dật Hiên dưới chân nhẹ đạp, lập tức hướng về bên kia bay vút đi.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Dật Hiên liền chứng kiến trên bờ cách đó không xa, có mấy người chiến cùng một chỗ, trong đó bắt mắt nhất chính là Đoàn Dự, lúc này Lục Mạch Thần Kiếm trên tay hắn không ngừng kích phát, mà mục tiêu là Cưu Ma Trí trước kia bị Lâm Dật Hiên đánh vào trong nước không thấy bóng dáng, Cưu Ma Trí đối với Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự hết sức kiêng kỵ, không ngừng né tránh, bất quá võ công của Đoàn Dự thật sự quá kém, mặc dù có Lục Mạch Thần Kiếm, nhưng mà không làm gì được Cưu Ma Trí.
Mà đổi thành một chỗ bên ngoài cũng có hơn mười người vây công một người, diện mạo người nọ xấu xí, nhưng mà võ công lại hết sức cao minh, hơn mười người giáp công vậy mà không lộ ra vẻ bại, hơn nữa Vương Ngữ Yên thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, người nọ ngược lại chiếm được thượng phong.
Đã tìm được, Lâm Dật Hiên hét lớn một tiếng, cả người trực tiếp vọt tới trên bờ, hướng về Cưu Ma Trí bổ nhào qua, tuy Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự lợi hại, nhưng mà chân khí của hắn lại không hùng hậu, cho dù có thể phát ra Lục Mạch Thần Kiếm cũng kiên trì không được bao