- Nhanh dừng tay, ta tùy ngươi trị liệu là được.
Vương Ngữ Yên thấy Bao Bất Đồng vẻ mặt thống khổ, không khỏi vội vàng nói.
Nhìn biểu lộ của Vương Ngữ Yên, Lâm Dật Hiên một hồi phiền muộn, hắn là cứu người a, sao giống như ép duyên quá vậy? Bất quá ngẫm lại hiểu lầm lúc trước, cũng khó trách Vương Ngữ Yên sẽ sinh ra tâm lý mâu thuẫn đối với hắn.
- Đưa tay cho ta xem mạch thoáng một phát.
Lâm Dật Hiên dẹp loạn phiền muộn trong nội tâm thoáng một phát, chậm rãi hướng Vương Ngữ Yên nói.
Vương Ngữ Yên vốn có chút không tình nguyện, nhưng chứng kiến bộ dạng của Bao Bất Đồng, vẫn là đưa tay trắng nõn cho Lâm Dật Hiên. Lâm Dật Hiên thò tay trực tiếp sờ nhẹ cổ tay của Vương Ngữ Yên, lập tức một cổ lực lượng so với trước càng mạnh trực tiếp lao qua, Lâm Dật Hiên trực tiếp đem chân khí trong người vận chuyển một lần, trực tiếp từ tay trái bắn ra, lập tức đánh ra một cái lỗ không nhỏ trên mặt đất.
Cảm giác được tình huống của Vương Ngữ Yên so với trước càng hỏng bét, trong nội tâm Lâm Dật Hiên một hồi bực bội, vốn là trị liệu đã vô cùng khó khăn, hiện tại càng là khó càng thêm khó, ngay thời điểm Lâm Dật Hiên bực bội, Đoàn Dự lại đi tới chen lời nói:
- Lâm công tử, nếu như Vương cô nương không muốn, ngươi cần gì phải ép buộc?
Vào lúc này trong nội tâm Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên làm là đúng, Vương Ngữ Yên nói chính là thánh chỉ, hôm nay thấy Lâm Dật Hiên vậy mà tại bắt buộc Vương Ngữ Yên, trong nội tâm Đoàn Dự không khỏi có chút khó chịu.
- Lăn...
Lâm Dật Hiên trực tiếp hướng về Đoàn Dự phẫn nộ quát một tiếng, Đoàn Dự không đến chen vào, hắn còn mặc kệ, bây giờ lại không biết sống chết đến thuyết giáo cùng Lâm Dật Hiên, thật là đáng chết, nếu như không phải Đoàn Dự mang Vương Ngữ Yên đi, trải qua đoạn đường này bôn tẩu, thì như thế nào sẽ làm chân khí trong cơ thể càng thêm không khống chế được.
Đoàn Dự nhìn Lâm Dật Hiên nổi giận, không khỏi sợ tới mức lui lại mấy bước, sau đó có chút khiếp đảm mà nhìn Lâm Dật Hiên, ngượng ngùng nói không ra lời.
Hiện tại Lâm Dật Hiên muốn một chưởng bổ Đoàn Dự cũng đã có, vốn là tình huống trị liệu của Vương Ngữ Yên tuy khó khăn, nhưng chỉ cần cẩn thận trị liệu mấy ngày, khỏi hẳn không nói chơi, nhưng hiện tại, coi như là Lâm Dật Hiên cũng không dám chắc có thể bảo trụ tánh mạng của Vương Ngữ Yên.
- Lâm công tử, hiện tại thân thể Ngữ Yên rất tốt, Lâm công tử không cần lo lắng cho ta.
Vương Ngữ Yên thấy Lâm Dật Hiên tựa hồ vì mình mà mặt mày ủ rũ, ấn tượng đối với Lâm Dật Hiên không khỏi đã có một tia đổi mới.
- Ngươi cũng câm miệng.
Lâm Dật Hiên trực tiếp nhìn Vương Ngữ Yên quát lạnh một tiếng, hắn thật sự là giận Vương Ngữ Yên không biết yêu quý chính mình, tình huống thân thể chênh lệch đến thế này, lại vẫn đi theo Đoàn Dự ly khai Mạn Đà sơn trang, cô ta đây là sống đủ rồi sao?
Vương Ngữ Yên nghe được Lâm Dật Hiên quát, trên mặt không khỏi lộ ra một tia ủy khuất, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đối đãi nàng như vậy, người nào không yêu chìu nàng, quát lớn như thế, nàng còn đúng lần đầu tiên nghe được, trong nội tâm ủy khuất tự nhiên khó có thể nói hết.
- Nàng có biết tình huống hiện tại của nàng bao nhiêu nghiêm trọng hay không?
Lâm Dật Hiên chậm rãi đè lửa giận trong lòng xuống, chậm rãi hướng Vương Ngữ Yên nói ra, hắn cũng biết hiện tại tức giận là vô dụng, việc cấp bách trước tiên là để cho Vương Ngữ Yên phối hợp mình trị liệu.
Vương Ngữ Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nàng đối với tình huống của mình cũng không phải rất rõ ràng, tuy Lâm Dật Hiên nói rất nghiêm trọng, nhưng mà nàng lại cảm giác thân thể mình rất tốt, toàn thân tràn đầy sức sống, phảng phất chưa bao giờ tốt như vậy qua.
- Tình huống hiện tại của nàng, nếu như không áp chế