Bất quá dù loạn thế nào cũng không liên quan đến chuyện của hắn, coi như là loạn hơn nữa, hiện tại hắn đã có năng lực tự bảo vệ mình, Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, sau đó trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, tuy Thượng Quan Minh Nguyệt nói bên ngoài không an toàn, bảo Lâm Dật Hiên không nên đi ra ngoài, nhưng mà Lâm Dật Hiên cũng sẽ không quản những thứ này, chậm rãi đi xuống lầu, đi lên trên đường, trên đường phố hơi lộ ra vắng vẻ, bây giờ là buổi chiều chủ nhật, theo lý thuyết trên đường sẽ có rất nhiều người đi đường mới đúng, nhưng mà bây giờ người đi trên đường lại không nhiều, hiển nhiên là nhận lấy sự kiện Long thành ảnh hưởng.
Mấy trăm người bị giết đích thật là đủ làm cho người ta khiếp sợ, tuy còn chưa tới tình trạng mỗi người cảm thấy bất an, nhưng cũng ít nhiều làm cho lòng người phát lạnh.
Lâm Dật Hiên rời đi không quá mấy trăm mét, đã trông thấy hai làn xe cảnh sát lóe đèn báo hiệu chậm rãi đi qua, hiển nhiên là sau khi xảy ra chuyện, Long thành bắt đầu bố trí cảnh lực tuần tra.
Vòng trong chốc lát, Lâm Dật Hiên cảm giác bụng mình có chút đói, liền nhìn chung quanh một lần, nhớ rõ chỗ góc cua phía trước có một nhà hàng, món ăn trong cửa tiệm rất tốt, đương nhiên chủ yếu nhất là lão bản kia, hắn làm thức ăn để cho người yên tâm, không cần lo lắng trong thức ăn sẽ xuất hiện đồ vật kỳ quái.
Lâm Dật Hiên vừa đi qua chỗ rẽ, liền cảm giác một bóng đen trực tiếp đánh tới hắn, Lâm Dật Hiên cả kinh, trong nội tâm theo bản năng liền chém ra một chưởng, nhưng mà sau khi huy chưởng, hắn mới nhớ tới nơi đây không phải thế giới Thiên Long Bát Bộ, vội vàng dùng Véc-tơ Hoạt Động tứ tán tất cả lực đạo, đợi lực đạo của Lâm Dật Hiên đều tán sạch, bàn tay cũng đã đánh lên bóng đen, tay đánh vào một mảnh mềm mại.
Sau đó Lâm Dật Hiên nghe được một tiếng rên rỉ mềm mại, bóng đen kia liên tiếp lui về phía sau hai bước, lúc này Lâm Dật Hiên mới nhìn rõ bóng đen là một nữ tử, nữ tử mặc một thân quần áo nịt màu đen, đem trọn dáng người kinh người toàn bộ hiển lộ ra, một mái tóc cột đuôi ngựa thật dài ở sau lưng, ngược lại có vài phần khí khái hào hùng, chẳng qua là trên mặt nữ tử mang một cái kính râm, cho nên thấy không rõ dung mạo, bất quá chỉ nhìn những thứ nàng lộ ra kia, có thể biết rõ nàng này không xấu.
Nữ tử và Lâm Dật Hiên chạm vào nhau, có chút nhìn Lâm Dật Hiên vài giây, dùng một loại ngữ khí vô cùng kiều mị nói:
- Ngươi không sao chứ.
- Không có việc gì, là ta lỗ mãng rồi, thật có lỗi.
Lâm Dật Hiên vì mình đập một chưởng kia mà cảm thấy có lỗi, hiện tại không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi một chưởng kia của hắn đập đi, may mắn chưởng lực thu hồi kịp thời, nếu không cô gái này không bị hắn đánh chết mới là lạ.
- Tiểu suất ca, giúp ta một chuyện được không?
Nữ tử chậm rãi cầm kính râm trên mặt xuống, không thể không nói cô gái này rất đẹp, rất tươi đẹp, con mắt xinh đẹp kia phảng phất sẽ câu hồn, vẻn vẹn là liếc mắt nhìn, trong nội tâm liền có một loại xao động không hiểu.
- Có chuyện gì?
Chân mày Lâm Dật Hiên hơi nhíu lại, cô gái này cho hắn một cảm giác kỳ quái, nhưng mà kỳ quái thế nào lại không nói ra được.
- Giúp ta đến hiệu thuốc mua một ít thuốc được không? Ta đối với mùi bên trong hiệu thuốc rất mẫn cảm.
Vẻ mặt nữ tử kiều mị, một đôi con mắt xinh đẹp lóe ra sáng rọi động lòng người.
- Ngươi bị thương?
Lâm Dật Hiên cau mày cao thấp đánh giá nữ tử thoáng một phát, theo khí sắc của nàng, Lâm Dật Hiên cũng có thể thấy được một hai, cô gái này hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Trong mắt nữ tử hiện lên một tia quang mang kỳ lạ không thể phát giác, mang theo một tia khẽ cười nói:
- Làm sao như vậy chứ, những thuốc này là mua cho người khác.
- Ta khuyên cô tốt nhất vẫn là đến bệnh viện đi, thương thế của cô nếu không sớm chữa trị, sẽ lưu lại di chứng.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn nữ tử một cái, cũng không có đáp ứng thỉnh cầu của nàng, cô