Lăng Thị.
Lăng Hạo sau khi nhận được điện thoại của Trần Khiêm thì lập tức tới đây.
Anh ngồi phía sau bàn làm việc ánh mắt lơ đãng nhìn Trần Khiêm: “ cậu có chuyện gì gấp mà bay từ bên kia về đây”.
Sáng nay thuộc hạ điều tra được chuyện của Nguyễn Nhã Hân khi nhận được tài liệu anh chẳng kịp xem mà tức tốc đi về đây báo cáo với Lăng Hạo.
Trần Khiêm cúi chào anh rồi nói: “ Lăng Tổng, phía bên thuộc hạ đã điều tra được hồ sơ bệnh án của cô Nhã Hân bên Mỹ”.Dứt lời anh ta để tập tài liệu lên bàn.
Lăng Hạo gấp gáp mở ra xem, càng xem mài anh càng nhíu nhặt, gương mặt càng lúc càng lạnh.
- “ chết tiệt”.
Người trầm tĩnh như Lăng Hạo cũng mất khốn chế mà chửi thề một tiếng.
Tiếng chửi của Lăng Hạo khiến Trần Khiêm cũng sững sờ đôi chút, anh đi theo Lăng Hạo bao nhiêu lâu cho dù chuyện có đến mức nào thì anh cũng chỉ trầm lặng ngồi đó, chưa bao giờ thấy Lăng Hạo mất khống chế đến như vậy.
Trần Khiêm thử dò xét: “ Lăng Tổng, tài liệu có gì không rõ ràng sao”.
“ không có gì.
Cậu ra ngoài trước đi”.
“ vâng” Trần Khiêm cúi người đi ra ngoài.
Lăng Hạo chú tâm xem tập tài liệu đó thêm một lần nữa, cả người toả ra hơi lạnh.
Từng chữ từng chữ trong hồ sơ bệnh án của Nguyễn Nhã Hân đập vào mắt anh.
Thời điểm đó cô ta chỉ mới có 18 tuổi và cô ta cũng biết được rằng là sẽ kết hôn cùng anh vậy mà lại dám làm ra chuyện động trời này, anh không thể tin rằng gan cô ta lại lớn đến mức như vậy.
Anh lật tới lật lui tới tờ giấy mỏng bị cuốn một góc anh mới ngã người ra sau ghế anh đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa kính.
Trong đầu anh từ từ sắp xếp lại mọi chuyện, từ chuyện Hạ An Ngôn ở trên giường của anh, sau thì cô ta náo động hết một thời gian thì bỏ đi, lúc đó anh vì muốn trả thù cho cô ta mà mới cưới Hạ An Ngôn.
Anh nhớ hôm đó sau khi tỉnh dậy Hạ An Ngôn không ngừng nói là không biết tại sao lại ở trên giường của anh, bằng cách nào Hạ An Ngôn lên giường của anh được.
Nguyễn Nhã Hân từ Mỹ trở về thì người đàn ông tên Mã Phong này xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của Hạ An Ngôn.
Đúng lúc này anh như phát hiện ra điều gì đó không đúng lắm, bật người dậy gọi điện thoại nội bộ: “ Trần Khiêm cậu vào đâu một lát”.
Tốc độ của Trần Khiêm rất nhanh chưa tới năm phút đã đứng ở trước mặt anh: “ Lăng Tổng, anh có gì căn dặn”.
Anh ngồi đó, rõ ràng không phải bằng thái độ hung hăng nạt nộ, nhưng ngữ điệu lại không thể che giấu sự lạnh lùng khiến người ta run sợ: “ cậu cho người tìm người đàn ông tên Mã Phong về đây cho tôi.
Càng nhanh càng tốt”.
Trần Khiêm thấp giọng nghiêm túc nói: “ vâng, Lăng Tổng tôi sẽ lập tức đi làm ngay”.
Văn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng, anh nhắm mắt lại, trong đầu ảnh tràn ngập hình ảnh của Hạ An Ngôn bắt đầu từ đêm định mệnh đó cho tới những lần anh hành hạ cô, những lần anh cưỡng bức cô, hình ảnh cô uất ức rơi lệ cầu xin anh tin tưởng cô cứ hiện diện trong đầu anh.
Tim anh không ngừng đau âm ỉ, anh xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trên tay mình, trong đầu anh không ngừng lặp lại từng lời chất vấn của cô.
Không biết vì sao anh đối với những lời chất vấn của cô lòng anh lại càng đau nhiều hơn.
Tất cả đều là lỗi của anh, bắt đầu từ chuyện ở cô nhi viện rõ ràng anh chỉ cần cho người điều tra một chút thì đã không xảy ra nhiều sự việc như ngày hôm nay, nhưng anh lại cố chấp không để ý tới.
Anh vì thù hận mà một