Buổi tối Lăng Hạo bước vào phòng chỉ thấy Hạ An Ngôn đang ngồi sấy tóc, anh không hiểu sau nhìn thấy cảnh tượng này lòng anh chợt nhẹ nhàng, anh đóng cửa lại đứng dựa người vào cánh cửa say đắm ngắm nhìn Hạ An Ngôn.
Vợ anh vẫn còn ở đây, tất cả đều chưa muộn, ông trời vẫn còn cho anh một cơ hội.
Hạ An Ngôn nhìn vào gương bắt gặp ánh mắt say đắm của anh chợt lúng túng, cô cúi mặt xuống không nhìn anh nữa, cô không biết khoảng khắc này lọt vào mắt Lăng Hạo cô thật đáng yêu, cứ như cô gái mới lớn thẹn thùng.
Anh không hiểu sao lúc này lòng anh chợt vui vẻ hẳn lên, anh mỉm cười chăm chú nhìn cô.
Hạ An Ngôn sấy tóc xong thấy Lăng Hạo vẫn cứ nhìn mình, cô dẹp máy sấy, leo nhanh lên giường nằm xuống kéo chăn đắp lên người.
Nhìn hành động của cô Lăng Hạo càng vui vẻ hơn, cứ đứng im đó nhìn cô.
Hạ An Ngôn bị anh nhìn ngượng ngùng quyết định nhắm chặt mắt không chú ý đến anh nữa.
Qua một lúc cô cảm giác một bên giường bị lún xuống, cô bị kéo vào lòng ôm chặt lại.
Hạ An Ngôn mở mắt ra đối diện với Lăng Hạo thở dài: “ Lăng Hạo, anh ôm chặt như vậy tôi ngủ không được”.
Đôi môi mỏng của Lăng Hạo mím chặt, không nói lời nào.
Hạ An Ngôn thấy anh không có bất cứ động tác nào là muốn buông cô ra thì khó chịu: “ Lăng Hạo”.
Lúc này anh mới dời bàn tay to ấm áp lên sờ má cô khàn giọng nói: “ nằm im cho anh ôm một lát”.
Dứt lời anh đưa tay ôm đầu cô cúi đầu xuống hôn một cái anh dường lại ở đó mà hít mùi thơm trên mái tóc của cô, mùi hương này khiến anh dễ chịu, đây là mùi hương năm năm qua đêm nào tỉnh dậy anh cũng tìm kiếm, hoá ra nó ở trên tóc của cô, tất cả những thứ năm năm qua anh cảm thấy thiếu thốn không biết tìm ở đâu, tất cả đều nằm trên người của cô, động tác vuốt mái tóc của anh rất nhẹ nhàng khiến Hạ An Ngôn như bị thôi miên mà nằm im để mặc anh ôm, ôm cô một lúc anh chợt hỏi: “ con đâu”.
Hạ An Ngôn đang say sưa thì bất chợt anh hỏi làm cô giật mình: “ hôm nay muốn ngủ với mẹ rồi”.
- “ ừ” anh chỉ ừ một tiếng không nói thêm gì nữa.
Căn phòng rơi vào im lặng, qua một lúc động tác vuốt tóc của anh cũng dừng lại, Hạ An Ngôn cứ tưởng là anh ngủ rồi nên mới nhẹ nhàng cởi bàn tay đang ôm eo mình ra, nhưng chỉ vừa mới cử động nhẹ liền bị anh ôm chặt lại: “ em nằm im đi, anh đang tính toán một chút”.
Hạ An Ngôn cười nhạo một cái: “ người như anh còn cần tính toán nữa sao”.
Lăng Hạo đối với lời châm chọc của cô xem như bình thường mà lên tiếng: “ cần”.
Hạ An Ngôn buông lời châm chọc anh nhưng không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy, quyết định không lên tiếng nữa.
Anh thấy cô không nói lời nào kéo cô sát vào người cúi đầu xuống thả giọng nhẹ nhàng bên tai cô: “ anh là đang tính toán khoảng cách đi đến trái tim em”.
Cảm giác như lỗ tai mình bị ù đi, Hạ An Ngôn không tin vào tai mình lại nghe được những lời này từ anh, tim cô như bị nhũn đi, cô đưa mắt nhìn trân trân vào trần nhà quên mất mình phải phản ứng thế nào, khoé mắt cô lúc này đã đỏ lên có lẽ là do cảm động cũng có thể là uất ức, cô uất ức là vì trước kia cô toàn tâm toàn ý đều dành cho anh, anh lại không nhận lấy, đến khi cô quyết định từ bỏ thì lại nói ra những lời