Lúc từ sân bay đi ra ánh nắng đã trở nên gắt hơn rồi, cô ngồi trên xe đâm chiêu nhìn về phía ánh nắng chiếu trực tiếp vào làm mắt cô mỏi nhừ.
Tần Lãng nhìn qua Hạ An Ngôn không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, mà từ lúc lên xe đã thất thần như vậy, nhìn vào ánh nắng gắt như vậy không sợ ảnh hưởng mắt không tốt hay sao?.
Anh lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: “ Tiểu Ngôn, em làm sao vậy”.
Hạ An Ngôn vẫn nhìn về phía trước mà trả lời Tần Lãng: “ em không có làm sao”.
Tần Lãng nhìn Hạ An Ngôn một cái: “ em không bị làm sao, mà em nhìn trực tiếp vào ánh nắng gắt lâu như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt cho mắt em”.
Nghe nói Tần Lãng nói như vậy Hạ An Ngôn thôi không nhìn nữa mà cúi đầu nhìn xuống dưới chân của mình.
Tần Lãng nhìn cô mà nhíu mài, âm thanh trầm thấp: “ Tiểu Ngôn, em có chuyện không vui đúng không?”
- “ Không có đâu”.
Hạ An Ngôn lắc đầu.
- “ mặt em biểu hiện rõ như vậy mà còn nói dối”.
Tần Lãng nói ra.
Hạ An Ngôn chấn động, bất chợt đôi mắt mở to ngước lên nhìn Tần Lãng sau đó thở dài một hơi, e ngại nói: “ Tần Lãng, anh thấy em và Lăng Hạo còn có cơ hội ở cùng nhau không”.
Tần Lãng quan sát cô một cái thầm đánh giá trong lòng, Hạ An Ngôn của trước kia chỉ cần là Lăng Hạo thì sẽ cố chấp không nghe bất cứ ai nói, Hạ An Ngôn hiện giờ đã biết lắng nghe ý kiến của người khác, anh hài lòng nhưng vẫn thở dài một cái: “ chuyện tình cảm trong lòng của em là người rõ nhất, anh không biết phải cho em lời khuyên như thế nào, Tiểu Ngôn em hãy làm theo điều con tim mình muốn”.
Tần Lãng nheo mắt nhìn về phía trước: “ Tiểu Ngôn, đời người không phải ai cũng may mắn tìm được người mình thương, có những người đi hết cả cuộc đời vẫn không biết tình yêu là gì, em có thấy mình may mắn hơn người khác không, mặc dù em đã rất đau khổ trong cuộc tình này nhưng chí ít em vẫn có một người để mình yêu, vì người đó mà hết lòng hết dạ hết tâm tư đều đặt lên để yêu người đó.
Có những người sống hết cả đời chẳng biết yêu thương ai ngoài bản thân mình”.
Nói tới đây Tần Lãng chợt nghiến răng nghiến lợi.
Hạ An Ngôn không ngờ Tần Lãng lại tâm sự với cô được như vậy, anh ấy nói đúng, cô may mắn đã biết yêu anh, cô lại may mắn sinh được con cho anh.
Cô thấy Tần Lãng như vậy thì khẽ nhìn anh ấy một cái sau đó nhỏ nhẹ nói: “ Tần Lãng, anh không nên trách bác ấy có lẽ bác ấy có nỗi khổ riêng”.
Tần Lãng khẩy miệng một cái không tiếp tục chủ đề này nữa, sau đó thoải mái cười: “ trong lòng em đã có câu trả lời rồi, em tự mình suy nghĩ đi có nên cho hay không cho, cho dù em có đưa ra quyết định như thế nào, anh vẫn luôn ủng hộ em”.
Tim Hạ An Ngôn đập mạnh, khoé mắt trở nên cay cay, cô không biết phải nói gì, trong lòng ấm áp không thôi.
Tít… tít.
Tiếng chuông điện thoại của Tần Lãng vang lên anh nhìn tên hiện lên anh khẽ nhếch môi, sau đó mới nhìn Hạ An Ngôn: “ người em mới vừa nhắc tới”.
Hạ An Ngôn đưa mắt to nhìn Tần Lãng, sau đó liền quay đi: “ anh nói chuyện với anh ấy đi”.
Nhìn Hạ An Ngôn giận dỗi Lăng Hạo liền thích thú mà bắt máy không ngại mở loa cho cô nghe: “ ông đây đang bận chở người đẹp đi giải trí, sau cậu cứ như bóng ma ám lấy tôi vậy”.
Lăng Hạo nhíu mài, âm thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên: “ Tiểu Ngôn có đi cùng cậu không”.
- “ này, vợ cậu, cậu không giữ cho chặt mà đi hỏi tôi”.
Lăng Hạo kiên nhẫn hỏi tiếp: “ Tiểu Ngôn có đi cùng cậu không”.
- “ Lăng Hạo, tôi tưởng Tiểu Ngôn đã bị cậu khuất phục rồi chứ, tôi còn tưởng giờ này cậu còn đang ôm cô ấy trên giường anh anh em em ngọt ngào nữa chứ, ai ngờ lúc này đây lại đi tìm vợ, kĩ thuật của