Hơn bảy giờ tối, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi chạy vào sân của câu lạc bộ rồi ngừng lại.
Nhân viên phục vụ liền tiến đến chào đón.
Trong xe, Hạ An Ngôn khẩn trương tới mức hít thở còn thấy khó khăn.
Suốt đoạn đường đi cô đều cố gắng thả lỏng nhưng tới nơi vẫn rất sợ.
Đây là lần đầu tiên cô được đi dự tiệc như thế này.
Bởi vì trước kia tất cả các buổi tiệc đều là do Nguyễn Nhã Hân đi.
Nhân viên cung kính mở cửa xe Lăng Hạo xuống xe trước rồi đi vòng qua cửa còn lại đích thân mình mở cửa cho Hạ An Ngôn.
Anh nắm bàn tay đang thấp thỏm lo lắng, lòng bàn tay anh rất lớn, rắn chắc giống hệt như con người anh.
Càng đến gần câu lạc bộ, cô càng khẩn trương “ Lăng Hạo”.
Cô cảm giác mọi sức lực mình có hiện giờ đều do Lăng Hạo mang đến.
Cô ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh” em sợ, em chưa bao giờ tham gia các buổi tiệc như thế này”
Lăng Hạo quay lại nhìn cô, màn đêm phủ lên đôi mắt to tròn trong sáng như ánh trăng của cô, bộ dáng cô lúc này giống như thiên thần lạc vào rừng sâu, anh vô nhẹ vào mu bàn tay cô: “ cứ coi như một bữa tiệc bình thường, cứ theo tôi là được.
Người nào không quen biết, em không cần để ý tới.
Thả lỏng, không cần căng thẳng”.
Hạ An Ngôn gật đầu.
Không nghi ngờ gì Lăng Hạo và Hạ An Ngôn vừa đặt chân tới đại sảnh đã trở thành trung tâm ở nơi đây.
Ngoại hình Lăng Hạo cao lớn, tuấn tú, không chỉ khiến không ít người đẹp điên đảo mà càng khiến đám đàn ông mặc cảm.
Hạ An Ngôn thì khỏi phải nói, thướt tha trong chiếc váy dạ hội màu trắng, tóc búi cao.
Lộ ra một mảng lưng trắng nõn càng truyền thêm sự quyến rũ của màn đêm lên cô, phảng phất tựa như hạt sương long lanh đọng trong đêm tối.
Đứng cạnh Lăng Hạo tạo