Lăng Hạo giới thiệu, Hạ An Ngôn mới biết ông là chủ bữa tiệc, cô lễ phép bắt tay, nụ cười ngọt ngào hiện trên môi cô.
Lăng Hạo nhanh chóng biến mình từ khách thành chủ.
Hết người này tới người khác tới chào hỏi anh, Hạ An Ngôn phối hợp đứng cạnh anh nở nụ cười tiêu chuẩn, nhưng một lát sau không chịu nổi nữa, liền nói với Lăng Hạo một tiếng đi chỗ khác nghỉ ngơi.
Xoay người Hạ An Ngôn, đi tới cửa sổ sát sàn, trái với sự náo nhiệt của anh, cô lẻ loi vô cùng.
- “ mỹ nhân, cô cần người vui vẻ đêm nay không”.
Người đàn ông mặc tây trang lịch lãm, nhưng trái ngược lại gương mặt của anh ta vô cùng nham nhở.
Hạ An Ngôn lùi người về phía sau:” tôi không có hứng thú, cám ơn”.
Hạ An Ngôn càng lùi anh ta càng tiến tới chụp lấy tay cô:” nhưng tôi có hứng thú”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:” người của Lăng Hạo, mà anh cũng dám có hứng thú, anh chưa nghe tới Lăng Hạo là người thế nào sau, hay là anh ngại mạng mình sống quá lâu”.
Người đàn ông vội vàng buông ta ra nhìn về phía kia bất ngờ lên tiếng:” ra là Tần Thiếu, thì ra mỹ nhân này là người của Lăng Hạo.”
- “ người đẹp như vậy mà lại bị bỏ ở đây một mình thiệt là lãng phí”.
Bỏ lại câu nói hắn quay lưng đi ra ngoài.
Hạ An Ngôn nãy giờ vẫn còn run sợ:” Tần Thiên, cám ơn anh”.
Từ nãy giờ Tần Thiên luôn dõi theo cô, nhìn người con gái đứng bên cạnh Lăng Hạo mà lòng anh đau như cắt.
Anh tự nói với lòng nếu cô cảm thấy