Một người phục vụ trên tay bưng khay nước uống đi ngang vô tình va phải Hạ An Ngôn làm cô mấy thăng bằng té ngã ra sau, Tần Thiên nhanh mắt choàng tay sang eo đỡ lấy cô:” em có sao không”.
- “ em không sao”.
Người phục vụ: “ thật xin lỗi, tôi đi vội quá không thấy tiểu thư”.
- “ Tôi không sao”.
Cô vội xua tay
Một màn vừa rồi loạt vào mắt của một người cách đó không xa.
Đôi mắt Lăng Hạo khoét sâu vào hai đang tình tứ trước mắt, tay anh siết chặt lại.
Vốn dĩ, anh muốn đi xem xem Hạ An Ngôn ra sao, thì lại thấy một màn như thế này.
Anh đi lại gần bọn họ: “ Hạ An Ngôn, xem ra tôi đã quá nhẹ tay với em rồi đúng không”.
Hạ An Ngôn hoảng hồn buông Tần Thiên ra :” Lăng Hạo, mọi chuyện không như anh thấy đâu.
Nghe em giải thích được không”.
Cô lúng túng giải thích với anh.
- “ Lăng Hạo chuyện không như cậu thấy”.
Anh cười khẩy một cái:” không như tôi thấy, hay là đợi hai người lên giường với nhau thì mới được xem là như tôi thấy”
- “ LĂNG HẠO”.
Hạ An Ngôn và Tần Thiên hét lên.
Tần Thiên bước tới túm lấy cổ áo anh:” Lăng Hạo cậu có thôi đi không, nếu cậu còn nghĩ tôi và Tiểu Ngôn như vậy tôi không khách sáo với cậu nữa đâu”.
- “ Tiểu Ngôn, còn gọi thân mật như vậy cơ à, không khách sáo thế nào”.
Gương mặt anh khiêu khích
- “ nhường Hạ An Ngôn cho cậu đã là nhân nhượng cuối cùng của tôi rồi, nếu cậu còn làm cô ấy đâu khổ thì đừng trách tôi không nghĩ đến tình bạn của chúng ta”.
Hạ An Ngôn chạy đến can hai người ra:” Tần Thiên anh mau buông tay”.
- “ hôm nay Lăng Hạo tôi cũng nói cho cậu biết.
Hiện tại, Hạ An Ngôn là