Cô vui vẻ ôm lấy bà: “ con cám ơn bà nội” cười nụ cười hạnh phúc mà có lẽ từ khi kết hôn cùng anh đến giờ cô chưa bao giờ có được.
Anh bất giác bị thu hút vì nụ cười trong sáng hạnh phúc của cô, cô cười rất đẹp.
Trong khoảnh khắc nào đó anh chợt nghĩ cô chưa từng cười như vậy với anh.
Anh bị ba người phụ nữ bỏ quên khó chịu lên tiếng:
- bà nội và mẹ gọi con về chỉ để cho con coi các người diễn tình cảm thắm thiết ra sao à.
- Lăng Hạo con không phải ta không gọi con về là con không thèm quan tâm đến bà già này luôn không.
- Chẳng phải Tiểu Ngôn hàng ngày đều điện thoại trò chuyện quan tâm bà rồi sao.
Hạ An Ngôn nhìn sang anh mỉm cười, bất ngờ vì khi nghe anh gọi cô là Tiểu Ngôn.
Trước giờ anh chưa từng gọi cô thân mật như vậy.
- không nói nữa, thiệt tức chết ta mà……
- Bà nội bớt giận, bà biết anh ấy không phải có ý đó mà….
Cô vuốt ve cho bà bớt giận
- Chỉ có Tiểu Ngôn của bà là ngoan nhất…
Trang Tử Khâm nãy giờ không lên tiếng, bà chỉ ngồi đó góp vui và quan sát Lăng Hạo và Hạ An Ngôn, bởi vì bà biết rõ cuộc hôn nhân này anh không đơn thuần muốn kết hôn với cô như vậy.
Ánh mắt bà lại rơi vào cổ của Hạ An Ngôn có dấu dâu đỏ do anh để lại đêm qua…
- Tiểu Ngôn cổ của con