Hạ An Ngôn gương mặt đầy nước mắt vội quỳ xuống nắm lấy tay bà nội giải thích “ bà nội, con xin lỗi con không cố ý nói dối người, nhưng con thật sự không dám nói.
Bà nội, người phạt con đi, con chấp nhận, nhưng xin người hãy tin con, con và người đàn ông đó không quen biết”.
“ Nhã Hân, dìu bà vô nhà” bà nội đẩy tay Hạ An Ngôn ra, đứng lên đi không nhìn lấy cô dù chỉ một cái.
Trong phòng khách Lăng viện, Hạ An Ngôn quỳ trước mặt mọi người.
“ Quản gia Vương lấy roi da”
“ mẹ” Lăng Đình vội vàng lên tiếng.
“ lần này ta phải đánh cho nó biết thế nào là dám nói dối, ta nuông chiều nó thành hư rồi đúng không.
Quản gia Vương bà cho người về Trang viên đón Quản gia Trương về đây cho ta”.
Quản gia Vương cúi người “ thưa , tôi đi ngay”
Nghe nhắc tới quản gia Trương, Hạ An Ngôn lo sợ “ bà nội, chuyện này không liên quan tới bác Trương, là con muốn bác ấy giấu mọi người.
Bà nội đừng trách phạt bác ấy”.
Quản gia Trương là do cô làm liên luỵ, nên cô rất sợ bà nội sẽ trách phạt bác ấy.
“ Tiểu Ngôn, con nên tự lo cho mình trước.
Mẹ thấy quản gia Trương bây giờ một lòng một dạ với con rồi.
Chuyện ra nông nỗi như vậy mà còn giúp con giấu ta”.
Trang Tử Khâm bực tức lên tiếng, đến giờ phút này mà còn lo cho người khác, tại sao không nghĩ tới mình.
“ quản gia Vương đánh nó, đánh cho nó nhớ, nó đã làm sai cái gì”.
Quản gia Vương chằn chừ đưa roi da lên cao vung xuống lưng của Hạ An Ngôn đau đến cô phải hét lớn “ Á”.
Từng roi, từng roi vung xuống trên tấm lưng